Cát Châu vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Cát Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đi về phía xe mình, vừa lấy một miếng bánh mì từ đâu ra nhét vào miệng nhai.
Nhai được hai miếng, thấy mọi người vẫn đứng im, anh ta quay sang nhìn Nhậm Huyên: "Nhậm tiểu thư?"
Nhậm Huyên bước tới rồi đáp lại: "Cảm ơn."
Cát Châu cười toe toét: "Không có gì."
Nửa phút sau, dưới ánh mắt của mọi người, Nhậm Huyên lên xe của Cát Châu.
Cát Châu cúi người vào ghế lái, khởi động xe, thò tay ra ngoài cửa sổ vẫy tay chào mọi người.
Nhìn theo chiếc xe đi xa, Bùi Nghiêu đưa tay sờ mũi: "Lần này... không liên quan đến tôi chứ?"
Trần Triết bình tĩnh nói: "A Dị, cậu em vợ này của anh được đấy."
Châu Dị nghe vậy, nhướng mày, cười như không cười: "Ừ, đúng là được đấy."
Được thật hay không được, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Một lúc sau, Tiểu Cửu xách vali của Châu Dị và Khương Nghênh ra ngoài, chào hỏi mọi người, rồi đi đến trước mặt Châu Dị, nói: "Châu tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
Châu Dị: "Cậu vẫn chưa làm lành với Cát Châu à?"
Tiểu Cửu mặt không cảm xúc: "Dạo này cậu ta đang xem mắt."
Châu Dị ngạc nhiên: "Hửm?"
Tiểu Cửu trầm giọng nói: "Nhà họ Cát sắp xếp, trung bình một ngày xem mắt một người"
Châu Dị trêu chọc: "Cậu cứ để mặc cậu ta đi xem mắt như vậy à?"
Tiểu Cửu nhíu mày, im lặng không nói.
Tiểu Cửu đã theo Châu Dị bao lâu nay, Châu Dị hiểu rõ tính cách của cậu ta.
Nói dễ nghe là kiệm lời, nói khó nghe là ù lì.
Nhưng có những lời, Châu Dị chỉ có thể nói đến đây thôi.
Châu Dị nói xong, thấy Tiểu Cửu không nói gì, liền quay sang gọi Bùi Nghiêu và những người khác lên xe.
Trang trại mà hôm nay họ đến là do Châu Dị mua gần đây, hơi xa trung tâm thành phố, nhưng điểm yếu cũng chính là điểm mạnh, yên tĩnh và không khí trong lành.
Trên đường đến trang trại, Khương Nghênh dựa vào vai Châu Dị ngủ thiếp đi.
Tiểu Cửu tinh ý vặn nhỏ nhạc trong xe xuống.
Châu Dị đưa tay ôm eo Khương Nghênh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đến trưa, xe đến trang trại ở ngoại ô.
Mọi người lần lượt đến nơi, người thì dọn hành lý, người thì ra sân ngắm cảnh.
Cất hành lý xong, Nhậm Huyên ra sân hít thở không khí trong lành thì bị một vườn dâu tây thu hút.
Khúc Tích cũng vừa bước ra, thấy Nhậm Huyên đang ngẩn ngơ nhìn vườn dâu, liền huých khuỷu tay vào cô: "Thèm không?"
Nhậm Huyên không hề e dè, thẳng thắn thừa nhận: "Trông ngon quá."
Khúc Tích nháy mắt: "Đi, tôi dẫn cô đi hái."
Nói xong, Khúc Tích khoác tay Nhậm Huyên, đi về phía vườn dâu tây.
Đầu tháng bảy dương lịch là lúc dâu tây vào mùa ngon nhất, từng quả căng mọng, đỏ au trông thật hấp dẫn.
Nhậm Huyên ngồi xổm xuống hái, Khúc Tích cũng ngồi xuống cạnh cô: "Dâu tây này là do Châu Dị trồng cho Nghênh Nghênh đấy. Nghênh Nghênh không thích ăn nhiều loại trái cây lắm, dâu tây là một trong số ít loại cô ấy thích."
Nghe Khúc Tích nói vậy, tay Nhậm Huyên đang hái dâu khựng lại.
Khúc Tích thấy vậy liền bật cười: "Cô cứ hái đi, ở vườn sau còn nhiều lắm, không chỉ có dâu tây, còn có thứ 'khủng' hơn nữa, Châu Dị còn trồng dưa hấu cho Nghênh Nghênh, nghe nói là giống mới, không hạt mà lại ngọt."
Nhậm Huyên: "Châu tổng đối xử với Khương Nghênh thật tốt."
Khúc Tích gật đầu: "Đúng vậy."
Nói xong, Khúc Tích ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nghênh Nghênh nhà tôi cũng đối xử rất tốt với anh ấy, vì anh ấy..."
Vì anh ấy mà cô vượt qua trở ngại tâm lý, vì anh ấy mà cô chấp nhận điều trị...
Khúc Tích suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng lại kịp thời dừng lại.
Nhậm Huyên nghe ra Khúc Tích còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô không vạch trần mà chỉ đùa để làm dịu không khí: "Tôi chợt nhớ đến một câu, phải lạy về hướng nào mới có thể gặp được người đàn ông tốt như Châu Dị vậy?"