1.
Lúc đại giám trong cung dẫn cấm quân vây chặt phủ Anh Quốc công, trời vừa đúng ngọ.
Di mẫu vừa mới chợp mắt, tâm trí ta rối loạn, nằm trên tháp trong bích sa chợp mắt trong giây lát.
Tháng trước ta vừa mãn hiếu mẫu thân, nay lại sắp đến lễ cập kê, di mẫu dự định tổ chức thật linh đình.
Vì hôn sự của ta.
"Năm nay ta đã âm thầm cân nhắc không ít nhà, gia thế quá cao sợ con chịu ấm ức, cửa thấp một chút lại đáng tiếc hồng nhan như con."
"Không biết Man Man con muốn một mối hôn sự như thế nào?"
Ta gối đầu lên chân di mẫu, trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc đáp:
"Di mẫu vất vả rồi, con không muốn dẫm lên vết xe đổ của mẫu thân."
"Không quan trọng là thiếp của Đế vương hay là thê tử của Công hầu, chỉ cần có thể giúp biểu ca thăng tiến, mang đến cho con vinh hoa phú quý, Man Man đều nguyện ý."
Ta thật lòng nghĩ như vậy.
Năm xưa phụ thân ta xuất thân từ vọng tộc suy tàn ở Giang Nam, thi đỗ Thám hoa, nhưng chỉ vì một bài thơ cũ mà khiến thánh nhân không hài lòng.
Mẫu thân mang theo một mảnh chân tình, không chút do dự mà gả cho ông, theo ông về Giang Nam. Nhưng thứ bà nhận được chính là sau khi xuất giá có nhà mẹ đẻ nhưng lại chẳng thể quay về. Là của hồi môn đủ đầy bị đổi thành cả gian tĩnh viên chất đầy cổ tịch, văn thư cùng tranh chữ không thể ăn cũng chẳng thể mặc.
Là lời thề non hẹn biển dần dần rạn vỡ, những tháng ngày từng cùng đọc sách vẩy trà chẳng thể nào nhớ lại. Là sự áy náy, thương tiếc cùng tấm chân tình của phụ thân biến thành coi thường cùng né tránh. Là vẻ hoạt bát rạng rỡ chẳng thể tìm lại, là đứa trẻ chẳng thể vứt bỏ.
Nữ nhi nhà danh môn từng đọc đầy thi thư, cuối cùng bị vây hãm trong bếp núc củi gạo tương dấm, dần dà quen với y phục thô sơ, váy áo đơn sắc.
Bà tự mình quản gia, quét tước, thêu vá, nấu nướng... ngày càng trở nên thuần thục. Mãi đến khi ta dần trưởng thành, mới có người giúp đỡ bà một tay.
Nhưng bao nhiêu năm qua, phụ thân lại đắm chìm trong sách vở, thơ ca, hội họa, giảng học, giao du, cuối cùng trở thành đại nho danh chấn thiên hạ.
Người đời đều tán dương Lý tiên sinh thanh danh trong sạch, tự răn khắc kỷ, rằng trong nhà một bữa cơm, một chén cháo đều do thê nữ tự tay lo liệu.
Không ai quan tâm mẫu thân và ta có cam tâm tình nguyện hay không.
Mà ta không tình nguyện.
2.
Trong cơn mộng nửa tỉnh nửa mê, ta quay về thời thơ ấu, lật xem sách của phụ thân, trong đó đều nói một nữ tử tốt nên không màng phú quý, chẳng ham vinh hoa.
Nhưng khi buông sách xuống, trước mắt ta là bóng dáng bận rộn không ngơi nghỉ của mẫu thân, là đôi bàn tay thô ráp, là mái tóc khô xơ rối loạn, là ánh mắt trống rỗng khi bà dừng lại ngước nhìn lên bầu trời cao xa.
Là y phục không vừa người, là bát cơm độn hạt cứng mà ta đã ăn đến chán ngán, là nỗi sợ hãi bất lực khi muốn giúp mẫu thân nhưng lực chẳng đủ.
Một cỗ ấm ức, không cam lòng đập tan giấc mộng.
Nữ tử đoan trang lương thiện ai muốn làm thì làm, ta không làm!
Ta càng muốn lăn lộn trong vinh hoa phú quý!
Cảnh trong mộng hoảng hốt, bất chợt xoay chuyển.
Trung lang tướng Kim Ngô vệ tuổi trẻ tài cao, kiêu ngạo đoan chính quỳ một gối trên giường ta, tay phải chống trên tháp nghiêng người ép sát, giam ta vào một góc.
"Thiếp của Đế vương, thê tử của Công hầu? Biểu muội quả thật có chí hướng cao xa!"
"Không biết vị trí phu nhân Thế tử phủ Anh Quốc công, có đủ lọt vào mắt biểu muội hay không?"
Ta quá sợ hãi mà ngửa đầu ra sau, lại vô tình chạm vào lòng bàn tay phải của hắn, hắn lại chậm rãi tiến lại gần.
Ba năm vào phủ, ta chưa từng dám liếc nhìn biểu ca lấy một lần, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn biểu ca ở khoảng cách gần đến như vậy.
Ta vô thức muốn quay đầu đi nhưng từ khoảng cách ba tấc, hắn lại đột nhiên nghiêng người tới. Lời cảnh cáo nhẹ nhàng mà cắn răng nghiến lợi rơi vào tai trái ta.
"Gả cho kẻ khác? Mơ tưởng!"
Chỉ trong khoảnh khắc, ta không rõ đây là mộng hay thực, kinh hoàng bừng tỉnh, mở bừng mắt, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực. Không biết đã ngủ quên từ lúc nào, vậy mà lại mơ thấy chuyện đêm qua.
"Đừng sợ đừng sợ!" Ta vuốt ngực, nhẹ giọng an ủi bản thân.
Từ trước đến nay, ta chưa từng nghĩ đến việc gả cho biểu ca. Chẳng nói đến đại ân của di mẫu đối với ta, chỉ bàn về vinh hoa phú quý, gả cho biểu ca cũng được, mà gả cho Đế vương công hầu cũng coi như xong.
Huống hồ nếu ta xuất giá, sau lưng còn có phủ Anh Quốc công chống lưng, có biểu ca là chỗ dựa của ta.
Nhưng nếu gả cho biểu ca, phía sau ta chẳng còn ai, chỉ có thể dựa vào mấy phần tình nghĩa của huynh ấy.
Mà... trên đời này, thứ không đáng tin nhất, chính là tình nghĩa của nam nhân.
Cho nên, biểu ca chỉ có thể là biểu ca, trong thâm tâm ta từ lâu đã vô thức cân nhắc được mất.
Tâm tư dần bình ổn lại, ta đang chuẩn bị đứng dậy. Không ngờ một trận huyên náo từ xa truyền đến, tiếp đó Kinh Xuân hoảng hốt chạy vào, sắc mặt kinh hoàng.
"Cô nương, không xong rồi! Có rất nhiều quan binh đến phủ!"
3.
Trên đường từ Tùng Hạc Đường đi đến tiền viện, gia nhân trong phủ ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Tới chính sảnh của tiền viện Thận Tư Đường, trong ngoài đã chật kín cấm quân khoác giáp trụ. Lòng ta đột nhiên trầm xuống, vô thức siết chặt nắm tay đang vịn vào y phục của di mẫu..
Di mẫu vỗ nhẹ lên tay ta, tiến lên chào hỏi vị đại giám trong cung. Nhưng kẻ xưa nay vẫn ôn hòa với phủ Anh Quốc công, giờ đây sắc mặt lại lạnh lùng như sương tuyết.
Ta quỳ xuống theo di mẫu, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, lặng lẽ nghe đại giám tuyên chỉ.
“Anh Quốc công cùng Thế tử làm trái thánh ân, lập tức bị cách chức, giải vào đại lao…”
Mỗi một câu đại giám thốt ra, lòng ta lại trầm xuống thêm một bậc, mồ hôi lạnh thấm ướt từng lớp xiêm y.
“… Ra lệnh lập tức tịch biên toàn bộ gia sản, đày đến Kiếm Nam.”
Như có một tảng đá lớn đột nhiên rớt xuống, nghiền nát cõi lòng, trái tim đau đến tê dại, khiến cả người dường như cũng đã chết lặng.
“Xin hỏi đại giám, quốc công gia và khuyển tử đã phạm phải tội gì khiến cho Bệ hạ tức giận?”
Giọng di mẫu vừa dè dặt lại vừa không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Nhưng đại giám chỉ thúc giục:
“Lão phu nhân, tiếp chỉ đi! Phủ Anh Quốc công lập tức bị niêm phong rồi.”
“Bệ hạ niệm tình lão phu nhân tuổi tác đã cao, đặc cách cho người trước khi rời phủ có thể mang theo một ít của cải trong phòng.”
“Về phần quốc công gia và Thế tử, chớ nên hỏi nhiều! Nếu không nhờ Hiến vương ra sức cầu tình, e rằng…”
Lời nói đến đây thì ngừng. Đại giám phất tay áo, cấm quân phía sau lập tức tiến vào các viện, bắt đầu kiểm kê rồi niêm phong. Cấm quân ở lại Thận Tư Đường thì lục soát khắp nơi, thậm chí có người còn lấy sào trúc dò xét từng kẽ hở trên xà nhà.
Ta dìu di mẫu, bất lực nhìn đại họa giáng xuống ngay trước mắt. Thận Tư Đường vốn trang nghiêm uy nghi, nay đã thành một bãi chiến trường, hỗn độn không chịu nổi.
Bức hoành phi “Thế đại trung lương” do tiên đế ngự ban bị cấm quân dùng gậy quật rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn tan tác.
Khắp phủ vang lên tiếng nức nở ai oán, tựa như con thuyền sắp chìm giữa cơn bão dữ mưa sa.
Di mẫu chăm chăm nhìn bức hoành phi đã vỡ nát, đột nhiên ho ra một ngụm máu rồi thẳng người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Năm xưa, khi di mẫu mang thai biểu ca, Bắc Nhung xâm phạm biên cương, cữu phụ Anh Quốc công đã tự mình xin được xuất chinh, chém giết tắm máu quân thù suốt ba năm, giết sạch quân Bắc Nhung, bắt sống được vua của Bắc Nhung.
Trận chiến ấy đã khiến các tiểu quốc phương Bắc phải quy phục triều đình, Tiên đế uy chấn lục hợp, từ đó Bắc mới được an bình cho tới tận hôm nay. Nhưng cũng vì trận chiến ấy, cữu phụ nhiều lần trọng thương, gân mạch cánh tay phải bị đứt đoạn, cả đời không thể cưỡi ngựa, không thể cầm thương.
Di mẫu từng kể, ngày bức hoành phi được đưa đến phủ Anh Quốc công, cữu phụ đã tự tay treo nó lên chính sảnh Thận Tư Đường. Rồi lặng lẽ đứng đó nhìn thật lâu.
Thế nhưng bây giờ… tất cả đã hóa thành hư không.