Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 17: Chương 17




Ánh nến chập chờn lay động, di mẫu và Thẩm ma ma đứng dậy nhìn kỹ từng người, vẻ mặt vui mừng xen lẫn chua xót. Thụy Gia, Kinh Xuân và những người khác quỳ rạp xuống, nghẹn ngào gọi: "Lão phu nhân!"

Di mẫu vội bước lên nâng bọn họ dậy: "Mau đứng lên đi, cả đời này ta cũng không dám nghĩ có thể còn gặp lại các ngươi."

Thụy Gia ôm lấy di mẫu, òa lên khóc nức nở. Mọi người khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng ổn định lại, rồi ngồi xuống kể về những chuyện đã qua. Thì ra sau khi chúng ta rời đi, gia nhân phủ Anh Quốc Công bị bán đi từng nhóm một. Chính Tĩnh Vương đã mượn danh nghĩa mấy nhà thương nhân để mua lại các nàng.

Lần này Tĩnh Vương bị Hiến Vương giao cho một chức vụ nhỏ, phải đến Sơn Nam đạo, nhờ vậy mà gặp được Hoắc Tuần, thuận tiện đưa các nàng đi theo. Ngoài ra, còn một chuyện khác. Khi nói đến đây, Hoắc Tuần liếc nhìn ta một cái, chân mày nhíu chặt.

Sau khi phủ Anh Quốc Công sụp đổ, phủ Khánh Quốc Công và phủ Trấn Bắc hầu cũng lần lượt gặp tai họa. Khánh Quốc Công bị đày đến Tùng Mạc phủ ở phương Bắc, còn Trấn Bắc hầu bị giáng chức, đưa đến Quảng Châu phủ.

Nhưng Tùng Mạc phủ lại chính là nơi Trấn Bắc hầu từng trấn giữ, còn Quảng Châu phủ lại là nơi đệ đệ của Khánh Quốc Công đã làm Thái thú suốt mười năm.

Lời suy đoán trước đây của ta, nay lại càng được chứng thực.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, Kinh Xuân và Đãi Nguyệt thậm chí không dám thở mạnh. Di mẫu cũng không còn nét vui mừng trên mặt, chỉ khoát tay, bảo mọi người lui xuống nghỉ ngơi.

Hiện giờ nhà quá nhỏ, Kinh Xuân, Đãi Nguyệt và Thụy Giai cũng chẳng nhiều lời, tự giác trải đệm dưới đất, chấp nhận chen chúc qua đêm nay rồi tính sau.

Trước khi ngủ, trong đầu ta rối như tơ vò, nhưng duy nhất một ý nghĩ rõ ràng, sáng mai phải đi tìm nhà môi giới để xem lại nhà cửa thôi!

30.

Ta còn đang cầm bàn tính tính toán xem có thể lấy ra bao nhiêu bạc thì Hoắc Tuần buổi sáng ra ngoài, đến giữa trưa đã mua xong một tòa nhà ba gian.

"Huynh lấy đâu ra tiền? Không lẽ là vay nặng lãi?"

Hai mắt ta tối sầm lại, ba gian nhà đó, phải tốn bao nhiêu tiền chứ!

Hoắc Tuần rõ ràng sững lại một chút, không muốn nói nhiều với ta: "Lấy từ chỗ Tĩnh vương."

Nói xong lập tức xoay người rời đi nhưng bị ta nắm chặt kéo lại.

"Có phải trả lại không?"

"Trả cái gì mà trả? Chẳng phải hắn còn đang mượn ta một bức họa của Tô đại gia mà chưa trả sao? Bức họa đó đủ để mua ba tòa nhà rồi."

Hoắc Tuần trông có vẻ giận đến mức không chịu nổi. Còn ta thì vui vẻ không thôi, sớm biết vậy ta đã nói Tĩnh vương còn thiếu ta chữ của Vương phu nhân và tranh của Thẩm đại gia rồi.

Người đông việc tốt, bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng chuyển nhà xong. Chúng ta ai nấy đều vui vẻ hớn hở, chỉ có Oanh nương nhìn viện trống mà khóc òa lên.

"Từ tỷ tỷ, tỷ sắp đi rồi sao?"

Lòng ta mềm nhũn, ta ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng.

"Tỷ tỷ không đi, chỉ là nhà tỷ có nhiều người hơn, cần dọn đến chỗ rộng rãi hơn một chút."

"Muội theo tỷ qua xem thử được không? Gần lắm, lúc nào cũng có thể đến tìm tỷ chơi mà!"

Oanh nương lúc này mới ngừng khóc, lại nở nụ cười.

Vì không tổ chức tiệc tân gia nên ta đã chuẩn bị đủ loại bánh trái, kẹo ngọt mang tặng cho hàng xóm trong ngõ Quế Chi và những a thúc a thẩm quen biết khi ta bày quán. Ta còn đặc biệt chuẩn bị một hộp quà đẹp hơn một chút, bảo Hoắc Tuần mang đến cho Chu huyện lệnh.

Bận rộn xong những chuyện này, cửa tiệm cũng chỉ còn vài ngày nữa là khai trương. Hiện giờ đã có tỷ muội Ngưng Hoa, Chân Anh, lại thêm Kinh Xuân và Đãi Nguyệt, trong lòng ta hừng hực khí thế, chỉ mong nhanh chóng mở hàng kiếm bạc.

Hỏi qua ý kiến của Kinh Xuân và Đãi Nguyệt, các nàng đều bằng lòng theo ta ra tiệm giúp đỡ. Thế nên mấy ngày nay, vừa mở mắt ra là ta đã chạy đến cửa hàng, bận rộn đặt ra quy tắc, trang trí quán, dạy Ngưng Hoa và Chân Anh cách làm điểm tâm.

Ta khá yên tâm về Kinh Xuân và Đãi Nguyệt nên giao tiền đường cho các nàng. Dĩ nhiên, những bí quyết làm bánh và cách điều chế nhân bánh, ban đầu ta vẫn định tự mình lo liệu. Dù sao cũng phải xem thêm phẩm hạnh của Ngưng Hoa và Chân Anh thế nào đã.

Trong lúc bận rộn, dường như không cảm thấy thời gian trôi qua, mãi đến mùng một tháng hai, ta dậy sớm chuẩn bị đến tiệm lo nốt công việc thì Hoắc Tuần gọi ta lại.

"Mai khai trương rồi, trong tiệm đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?"

"Cũng gần xong rồi, ngày mai mong biểu ca ghé quán nhỏ của ta góp chút thể diện."

"Đến một tấm thiệp mời đàng hoàng cũng không có, xem ra không đủ chân thành."

Thấy ta lườm hắn một cái, Hoắc Tuần lập tức đổi giọng.

"Đến tận bây giờ mà vẫn giữ kín tên tiệm như thế, không định tiết lộ trước cho ta biết sao? Ngày mai đừng để xảy ra trò cười đấy."

Ta lườm hắn hai cái rồi xoay người bỏ đi. Nếu không phải đang vội ra tiệm, ta nhất định sẽ đến chỗ di mẫu cáo trạng hắn một phen mới được!

31.

Tiếng pháo nổ vang rền, ta kéo dải lụa đỏ phủ trên tấm biển treo trước cửa tiệm.

"Xuân Nhật Nhàn khai trương ba ngày đầu, mọi loại điểm tâm mua một cân tặng một cân! Hoan nghênh chư vị vào quán thưởng thức!"

Kết hợp với hương thơm ngọt ngào lan tỏa từ lò nướng nhỏ ngay trước cửa, hiệu quả vô cùng hoàn mỹ!

Ngày đầu tiên khách khứa nườm nượp, ta chạy tới chạy lui khắp tiền đường, hậu viện, chân mỏi nhừ, cười đến mức cơ mặt sắp co rút. Thế nhưng đến lúc đóng cửa quán, ta vẫn không thể ngăn nụ cười rạng rỡ trên mặt.

"Vui vẻ đến vậy sao? Xem ra hôm nay khai trương thuận lợi? Chúc mừng chúc mừng."

Hoắc Tuần ngồi xuống bên cạnh ta, tâm trạng dường như cũng rất tốt.

"Đương nhiên, còn phải cảm tạ lễ mừng của biểu ca!"

Hoắc Tuần tặng ta một pho tượng ngọc kỳ lân, chất ngọc ôn nhuận, điêu khắc tinh xảo, thần thái uy phong lẫm liệt, ta vô cùng yêu thích.

"Ta tặng đương nhiên phải là thứ tốt." Hoắc Tuần kiêu hãnh, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Trên bàn kia bày thứ hoa gì vậy? Còn là màu trắng, ai lại đi tặng hoa trắng ngày khai trương?"

Ta có chút bất đắc dĩ: "Đó là hoa sơn trà, không rẻ đâu."

"Đắt thế nào thì cũng là màu trắng, có thể thấy người tặng không có tâm, chỉ tiện tay đưa qua thôi."

Hắn tùy ý lật xem sổ sách trên bàn, giọng điệu nghe như vô tình mà hữu ý.

"Lại nói chuyện gì thế?" Di mẫu và Thẩm ma ma bước vào.

Ta lười đấu võ mồm với Hoắc Tuần, nhanh chóng đón di mẫu ngồi xuống.

"Không có gì đâu, con và biểu ca chỉ đang pha trò thôi!"

Hoắc Tuần thoáng liếc ta một cái rồi nói với di mẫu bằng giọng điệu nghiêm túc hơn:

"Phải đấy, mẫu thân. Con đang bảo biểu muội rằng, dù bận rộn thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe."

Di mẫu tán đồng: "Biểu ca con nói đúng. Đợi cửa tiệm ổn định rồi thì nên thuê một chưởng quỹ, con phải chăm sóc bản thân cho tốt."

Ta gật đầu đồng ý. Nếu việc làm ăn phát đạt, ta còn muốn mở thêm chi nhánh, nhất định cần có người quản lý.

Mười mấy ngày trôi qua, tuy Xuân Nhật Nhàn không còn náo nhiệt như lúc khai trương, nhưng khách đến vẫn không dứt.

Huyện Vân Thủy vốn xa xôi, dù là mai hoa tô, ngẫu ti đường, anh đào tất la từ kinh thành, hay tửu nhưỡng bính, đại phương cao, mai hoa cao của Giang Nam, nơi này rất hiếm người từng thấy, càng chưa nói đến nếm thử.

Huống hồ với dân chúng và thương nhân Nam Chiếu, Kinh thành và Giang Nam chính là biểu tượng của thời thượng và tao nhã.

Hơn nữa, điểm tâm của Xuân Nhật Nhàn đều dùng nguyên liệu thượng hạng, giá cả tuy không rẻ nhưng cũng không đến mức đắt đỏ khó mua. Người có tiền có thể mua nhiều loại làm lễ hộp, kẻ ít tiền cũng có thể mua một hai miếng nếm thử.

Vì thế, ta không lo lắng về việc làm ăn, chỉ là nhớ đến lúc trước bán thạch lưu ly có không ít nữ lang nói rằng nếu ta có cửa tiệm, họ muốn vừa ăn vừa trò chuyện trong quán. Nghĩ đến điều này, ta cảm thấy cửa hàng vẫn còn nhiều tiềm năng phát triển.

Hoắc Tuần không quá hiểu nhưng lại vô cùng tò mò.

"Muội vẫn còn tuyệt chiêu nào chưa tung ra sao?"

Ta chưa đáp đã bật cười.

Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ còn đợi gió xuân ghé qua.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.