Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 25: Chương 25




45.

Khi ta dùng chút trang sức còn lại trên người để thuê tiêu sư đưa ta đến kinh thành, mới sực nhớ mình không có lộ dẫn, căn bản không vào thành được.

Bất đắc dĩ, ta rút cây trâm bạch ngọc mua với ba lượng bạc, nhờ tiêu sư vất vả vào thành một chuyến đến phủ Tĩnh vương, chỉ nói biểu muội gả đến Kiếm Nam gặp nạn, mong ngài ra tay tương trợ.

Người đến là vị quản gia ta từng gặp khi phủ Anh Quốc công bị tịch thu, cùng với một ma ma. Họ không đưa ta vào thành mà lại hộ tống đến một trang viện bên ngoài, để ma ma kia ở lại chăm sóc ta.

“Lý tiểu nương tử, dạo này Kinh thành không yên ổn, vương gia dặn nàng cứ an tâm nghỉ ngơi ở đây, có gì cứ tìm Lưu ma ma.”

Ta mơ hồ gật đầu, vừa kịp phản ứng liền vội hỏi thăm tin tức của Hoắc Tuần.

“Hoắc thế tử vừa nhận được tin ngài bị bắt cóc, lập tức xuất kinh đi tìm, đến giờ vẫn chưa trở về.”

Thấy ta lo lắng, quản gia trấn an:

“Lý tiểu nương tử chớ lo, vương gia đã truyền tin cho Thế tử, chỉ vài ngày nữa ngài ấy sẽ về thôi.”

Lúc này, ta mới hoàn toàn yên lòng, đem chuyện quái trân dị bảo Nam Chiếu thực chất là vũ khí bí mật của Quỳ vương, nhờ quản gia chuyển lời. Quản gia tạ ơn rồi cáo từ, Lưu ma ma đưa đại phu vào xem bệnh cho ta.

Có lẽ vì lúc này sắc mặt ta tái nhợt, tiều tụy lại suy nhược, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng thật ra ta chẳng có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là do thời gian dài sống trong sợ hãi cực độ, ăn không ngon ngủ không yên, tự nhiên tinh thần suy yếu.

Về phần vết thương trên tay chân, chỉ là những vết thương ngoài da. Đại phu bắt mạch cũng nói vậy, lúc này Lưu ma ma mới an tâm.

“Cô nương hãy đi tắm rửa, dùng bữa trước, ăn xong lại ngủ một giấc cho ngon, ta đi trải giường chiếu đây.”

Sau khi dùng cơm xong, ta vừa tiêu thực vừa hỏi Lưu ma ma xem gần đây kinh thành có đại sự gì không. Tiếc là bà ấy cũng không biết nhiều, ta không tiện truy hỏi, đành nén lòng đi ngủ.

Ở lại trang viện chừng bảy tám ngày, tinh thần thể lực hồi phục không ít, ta bắt đầu đi dạo khắp nơi, thậm chí còn thân quen với mấy đứa nhỏ trong thôn. Thế nhưng, Hoắc Tuần vẫn chưa trở về, cũng không biết hắn đã tìm ta ở đâu.

Đến chiều ngày thứ mười, Tĩnh vương rốt cuộc cũng lộ diện, bộ dạng vội vã phong trần, không rõ vừa từ đâu về ngang qua trang viện này. Nhưng hắn chỉ nói Hoắc Tuần chậm nhất hai ba ngày nữa sẽ về, bên Kiếm Nam cũng đã báo tin, bảo ta an tâm chờ đợi.

Dứt lời, ngay cả ngụm trà cũng chưa uống liền vội vàng rời đi. Những lời ta muốn nhờ hắn cho người hộ tống về Kiếm Nam còn chưa kịp nói ra. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tiếp tục chờ.

Nhưng chưa đợi được Hoắc Tuần, lại chờ được kẻ giả danh hắn lẻn vào trang viện, thừa lúc ta đang nhàn nhã tản bộ, liền đánh ngất rồi bắt đi.

46.

Cái trang viên của phủ Tĩnh Vương này, đúng là rò rỉ chẳng khác nào cái sàng. Ta thầm oán trách trong lòng, nhìn nam nhân trước mặt, y phục gấm vóc quý giá cũng không che giấu được khí chất thanh cao quyền quý của hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

"Lý cô nương chớ căng thẳng, nếu nói về quan hệ, có lẽ ta còn phải gọi một tiếng tiểu sư muội đấy."

Một câu này của Cung Vương khiến ta sững sờ, nụ cười giả tạo cũng cứng đờ trên mặt.

Chuyện gì đây? Sao lại thành tiểu sư muội rồi?

"Năm đó, bản vương từng giấu thân phận, đến Giang Nam du học, may mắn được ngồi dưới trướng Lý tiên sinh mấy ngày cũng học được ít nhiều."

Hừ… Năm đó, phụ thân ta giảng dạy bên ngoài, không biết có bao nhiêu kẻ mộ danh tìm đến, nhưng chưa ai mặt dày như hắn, còn muốn dựa vào đó mà kết thân. Tất nhiên, những lời này ta chỉ dám giữ trong lòng, không dám lộ ra ngoài.

"Ta bị đánh ngất rồi bắt đi, chẳng hay có phải do sư huynh ra tay cứu giúp?"

Giờ phút này, giả ngốc vẫn là an toàn nhất.

Cung Vương lại bật cười thành tiếng: "Không."

"Kẻ bắt muội đi, chính là ta."

"Tiểu sư muội, ta biết muội rất thông minh, tiên sinh vẫn luôn lấy muội làm niềm kiêu hãnh."

Ta làm bộ như không hiểu, cẩn trọng hỏi hắn:

"Không biết sư huynh dùng cách này để gặp ta, là có ý gì?"

"Chẳng có chuyện gì lớn đâu…"

Hắn thong thả vuốt ve ngọc bội đeo bên hông, khóe mắt đong đầy ý cười, tựa như thực sự chỉ đang hàn huyên chuyện nhà.

"Hôm trước, ta muốn mượn Thu Cúc Giải Yến Đồ của tiên sinh để ngắm một chút, tiểu sư muội lại bảo rằng đã đốt hết rồi, bản vương liền tin là thật. Nhưng mới đây, ta mới biết được, là tiểu sư muội không muốn cho ta mượn mà thôi."

Khi rời kinh đi Kiếm Nam, kẻ mặc hắc y ép ta khai ra tung tích bức họa, thì ra chính là người do hắn phái đến.

Khi đó… Không, đến tận bây giờ, Cung Vương trong mắt thiên hạ vẫn là kẻ ham mê cầm kỳ thư họa, ăn chơi hưởng lạc, suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, ngay cả vào triều cũng chẳng tha thiết. Không ai biết rằng, dưới lớp vỏ ấy, lại ẩn giấu một dã tâm kinh người.

"Chuyện đó cũng không sao, có lẽ là vì bản vương và tiểu sư muội chưa có cơ hội gần gũi nên còn xa cách mà thôi."

"Thế nên, nghe nói tiểu sư muội trở về kinh, bản vương lập tức đưa muội về bên cạnh, bồi dưỡng tình cảm đồng môn cho tốt."

Đôi mắt hắn vẫn chứa đầy ý cười, nhưng lại khiến ta lạnh toát cả sống lưng. Cung Vương đứng dậy, nhẹ vỗ lên đầu ta, dáng vẻ thân thiết tựa như ta thực sự là tiểu sư muội của hắn vậy.

"Tiểu sư muội cứ yên tâm ở đây, chỗ này thoải mái hơn phủ Tĩnh Vương nhiều."

"Còn biểu ca của nàng, ta nghe nói hắn được khiêng về kinh, lúc này e là cũng không lo nổi cho nàng đâu."

Tim ta thắt lại một cái, toàn thân như bị một chậu nước lạnh xối xuống giữa ngày đông, cứng đờ không nhúc nhích được, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Hoắc Tuần bị thương rồi! Hắn bị thương rất nặng! Vì tìm ta mà bị thương!

Ý nghĩ này cứ xoay tròn trong tâm trí, mỗi lần lặp lại, trái tim lại đau thêm một phần, tinh thần cũng thêm hoảng loạn. Ta thậm chí không nhớ nổi Cung Vương rời đi lúc nào. Tới khi hoàn hồn lại, mặt trời đã ngả về tây. Một cơn gió thổi qua, ta run rẩy, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

Quỳ Vương trông bề ngoài hung ác, nhìn qua đã biết là kẻ làm nhiều chuyện xấu. Nhưng Cung Vương thì không, hắn phong nhã tuấn tú, tài hoa hơn người, lại sống buông thả tùy hứng, triều thần văn võ thì chán ghét hắn, còn thi nhân tao khách thì hết lời tán dương.

Một kẻ như vậy, ai lại nghi ngờ hắn có lòng mưu đồ bất chính chứ?

Nhưng cũng chính vì những kẻ như hắn, mới là kẻ ác có thể che mắt tất thảy mọi người.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.