Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 4: Chương 4




"Ông ấy vốn là một võ tướng, không chết nơi sa trường, cũng không chết trước mặt con cháu... Nay lại thành ra thế này, là muốn để cho ai xem đây?"

"Mẫu thân..."


Biểu ca dường như muốn nói lời an ủi nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nên câu nào.


Di phụ nửa đời chinh chiến, trung thành tận tâm với quốc gia và quân vương, vậy mà lại chết oan uổng bên trong lao ngục, đến cả gia quyến cũng không được nhìn mặt lần cuối. Ngay cả lễ tang của người, gia đình cũng chẳng thể tự mình lo liệu. Vậy mà còn phải mang ơn đội nghĩa vị trong cung kia vì đã ban cho vi phụ một tang lễ long trọng sau khi chết.

Di mẫu, biểu ca và ta đều khoác áo tang, theo chân đại giám trong cung đi đến lăng tẩm của Tiên đế. Hiến vương chủ trì, hoàng tử các phòng đều đến tế bái, văn võ bá quan đến đông đủ cả. Trong mắt người ngoài, lễ tang của di phụ vô cùng long trọng, vô cùng vinh quang, nhưng di mẫu và biểu ca lại chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, quỳ lạy tạ ơn hoàng ân mênh mông như biển cả.

Sau khi nghi lễ kết thúc, có không ít người đến bắt chuyện cùng di mẫu và biểu ca, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một câu "nén bi thương" qua loa rồi rời đi.


Nhân tình thế thái, ai cũng đều lựa chọn nơi để nương tựa, song khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy, mới cảm thấy thương tâm biết nhường nào.


Ta đang định dìu di mẫu rời đi, chẳng ngờ Hiến vương lại dẫn theo một nhóm Hoàng tử tiến đến. Hiến vương vô cùng khiêm nhường, hành lễ với thân phận con cháu trước di mẫu, hỏi han ân cần hồi lâu rồi mới lên xe ngựa rời đi. Các hoàng tử cũng lần lượt rời khỏi, chỉ có một mình Tĩnh vương ở lại sau cùng.

"Thuở nhỏ bổn vương từng theo Anh Quốc công học quyền cước mấy năm, hôm nay không có gì để tặng, chỉ xin dâng chiếc xe ngựa này của ta cho lão phu nhân, xem như một chút tâm ý của kẻ học trò."

Nói xong, hắn khom người thi lễ rồi lập tức lên ngựa phi đi.

Một cỗ xe ngựa trông có vẻ bình thường nhưng lại rất chắc chắn rộng rãi được đưa đến trước mặt chúng ta. 

Ngoài thành vào buổi chiều xuân, gió dài cuồn cuộn thổi. Một lễ tang long trọng qua đi, chỉ để lại khung cảnh tiêu điều, hiu quạnh.

Ta dìu di mẫu lên xe trước, còn biểu ca thì cứ đứng lặng hồi lâu, dõi theo bóng Tĩnh vương khuất dần nơi cuối đường.

Trong xe ngựa, đột nhiên di mẫu bật khóc.


"Ngày mai, chúng ta rời đi... thực sự bỏ lại lão gia một mình rồi."

8.

Trở về khách điếm, di mẫu vẫn chưa nguôi ngoai đau buồn.
Nhưng kinh thành giờ đã không còn gì vương vấn, di mẫu và biểu ca đều quyết định sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đến Kiếm Nam.

Ta rửa mặt chải đầu xong, vừa định lên giường ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa mở hé một khe nhỏ, biểu ca lập tức nhanh chóng lách mình đi vào, còn tiện tay đóng cửa lại.

Ta còn chưa kịp nổi giận, hắn đã lên tiếng:

"Kiếm Nam xa xôi, muội đừng đi nữa. Muội ít lộ diện ở phủ Anh Quốc công, chuyện trong phủ cũng không liên lụy đến muội."

"Ta đã nhờ Tĩnh vương chọn cho muội một vị hôn phu, có hắn trông nom, vinh hoa phú quý đều sẽ có cả."

Ta lắc đầu cự tuyệt, xoay người muốn kéo cửa đuổi hắn ra ngoài. Biểu ca giữ chặt lấy cánh tay trái của ta, giọng nói cũng trở nên vội vàng:

"Muội chướng mắt những nhà bình thường, là muốn vào phủ Tĩnh vương?"

Ta không muốn đôi co với hắn nữa, cố ý nghiêng đầu cười.

"Phải đó biểu ca. Nếu không vào được phủ Tĩnh vương, huynh có thể để ta nhập cung cũng được. Đến lúc đó, ta thủ thỉ vài câu bên gối, chẳng phải huynh có thể từ Kiếm Nam quay về rồi sao?"

Biểu ca nghe xong thì sững người, sau đó lạnh mặt quát:

"Muội đúng là... không biết tốt xấu."

Nói xong lập tức quay người rời đi, nhưng đến cửa lại dừng chân.

"Muội muốn vinh hoa phú quý, trước đây ta tự tin rằng mình có thể cho muội. Nhưng nhìn tâm tư của muội bây giờ, e là từ trước đến nay chưa từng đặt ta vào mắt."

"Bây giờ cho muội cơ hội mà không chịu đi, đến Kiếm Nam chịu khổ cũng đừng có đến cầu xin ta."

Dứt lời, hắn nổi giận đùng đùng đóng sập cửa bỏ đi. Cơn nóng giận bốc lên, ta lập tức hét theo bóng lưng hắn:

"Huynh cứ yên tâm đi, ta cầu trời cao, cầu Bồ Tát, cầu chính mình cũng sẽ không cầu huynh!"

Ngày hôm sau khi trời vừa hửng sáng, ta mang theo quầng thâm mắt, lờ đi biểu ca mà bước lên xe ngựa.

Di mẫu lặng lẽ hỏi ta: "Giận dỗi với biểu ca con à?"

Ta vùi đầu vào lòng di mẫu, ngủ gà ngủ gật: "Không có!"

Di mẫu và Thẩm ma ma đều bật cười, nhẹ nhàng vỗ về dỗ ta ngủ.

Ba năm trước, ta chỉ có một thân một mình, lo lắng bất an tìm đến phủ Anh Quốc công, chỉ mong có được một chốn nương thân cậy nhờ. Là di mẫu đã từng đối đầu với mẫu thân ta từ thuở nhỏ đã dang tay che chở, yêu thương ta như chính con ruột của mình.

Chuyến rời kinh lần này dù trong lòng bất an, nhưng ta không còn đơn độc nữa.

Mơ màng thiếp đi, bỗng nhiên cảm thấy xe ngựa dừng lại. Ta khẽ vén rèm lên nhìn, chỉ thấy biểu ca đang đứng bên cổng thành trò chuyện cùng Hiến vương.

Di mẫu ra hiệu bảo ta không cần để ý. Mãi đến hồi lâu sau, xe ngựa mới tiếp tục lăn bánh. Đến tận huyện An Bình cách Kinh thành hai mươi dặm về phía Nam, xe ngựa mới dừng lại.

Biểu ca nói hôm nay sẽ nghỉ trọ ở đây, tránh cho vừa khởi hành đã phải đi đường dài, sợ di mẫu bệnh chưa khỏi hẳn cùng Thẩm ma ma sẽ không chịu nổi. Ra bên ngoài, đương nhiên biểu ca nói như thế nào thì làm như thế ấy.

Giả vờ như không thấy cánh tay biểu ca duỗi ra, ta tự mình chống xe ngựa nhảy xuống, xoay người đỡ di mẫu.

Giả mù sa mưa! Ai cần hắn tỏ ra tốt bụng chứ!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.