Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 7: Chương 7




12.

Hành lý ta đã sớm thu dọn xong, đặt sẵn trong phòng, che giấu tâm tình như thường, cùng di mẫu dùng xong bữa sáng. Lúc này ta mới quỳ sụp xuống đất, dập đầu trước di mẫu, nhẹ giọng nói ra quyết định rời đi.

Biểu ca ngồi bên cạnh không hề động đậy, di mẫu cùng Thẩm ma ma sau khi kinh ngạc thì sốt sắng hỏi rõ nguyên do. Ta lập tức thuật lại một lượt những điều đã nói với biểu ca tối qua.

Di mẫu rưng rưng nước mắt, kéo mạnh ta qua, khẽ giáng một cái tát lên lưng ta.

"Man Man, ta dốc lòng dạy dỗ con ba năm, vậy mà vẫn không dạy nổi con chút tính khí này sao?"


"Quả nhiên là nữ nhi ngoan của mẫu thân con, ngoan ngoãn, mạnh mẽ đến đáng giận! Mọi chuyện đều tự mình gánh vác!"


"Nếu mẫu thân con không quá cứng cỏi, há lại chịu dày vò cả một đời như thế? Khiến ta… khiến ta cứ ngỡ nàng có tiền có cửa hàng là có thể sống an ổn cả đời!"


"Để rồi từ khi ta biết chuyện, không một ngày nào là không ngập tràn hối hận!"

Mẫu thân mất sớm, đó là bất hạnh của ta. Nhưng người có một tri kỷ như di mẫu thì lại là may mắn của mẫu thân rồi. Chỉ là, bà đã quyết định để lại may mắn ấy cho ta, chấm dứt bất hạnh của ta.

Ta không nhịn được nữa, nhào vào lòng di mẫu òa khóc nức nở.

"Man Man, đừng sợ liên lụy, đừng sợ mắc nợ. Người thân cùng bằng hữu chân chính sẽ chỉ xót thương con, chỉ sợ không giúp được con mà thôi."


"Những chuyện xảy ra hai ngày qua, hoàn toàn không phải lỗi của con. Là kẻ cầm quyền vô đức, là bọn tranh giành lợi ích vô liêm sỉ!"


"Chúng ta cùng đến Kiếm Nam, tránh xa chốn bẩn thỉu này. Một đời còn dài, cứ chờ xem tương lai sẽ ra sao!"

Ta còn đang nức nở, dì đã đứng dậy lôi kéo ta vào phòng lấy hành lý, sau đó thúc giục biểu ca lên đường.

"A Từ! A Từ!"

Từ hướng Kinh thành có người phi ngựa tới, dường như đang gọi tên ta. Ánh nắng ban mai có chút chói mắt, đến khi người kia đến gần, ta mới nhìn rõ hóa ra là a huynh của Tạ gia.

Lúc phụ thân còn sống, từng có mối quan hệ tốt với Tạ thế bá, cũng xem như có quan hệ thông gia. Nhưng sau khi phụ thân qua đời, có lẽ để tránh hiềm nghi, Tạ thế bá không còn lui tới thường xuyên mà chỉ sai người đưa lễ trọng vào các dịp lễ Tết.
Ngay cả lúc lâm chung, mẫu thân cũng chưa từng nhắc đến cố nhân bằng hữu của phụ thân, chỉ dặn ta vào Kinh nương nhờ di mẫu.

Bởi vậy, ta cùng a huynh của Tạ đã mất liên lạc từ lâu. Sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây?

Biểu ca lạnh nhạt liếc ta một cái, chắn trước mặt ta, giọng điệu không mấy khách khí, lên tiếng hỏi:

"Ngươi là ai?"

A huynh Tạ gia xuống ngựa hành lễ, dù phong trần mệt mỏi nhưng không thể che giấu khí chất được giáo dưỡng vẹn toàn.

"Lão phu nhân mạnh khỏe! Vãn bối là Tạ Dung."


"Hoắc huynh, ngưỡng mộ đã lâu!"

Huynh ấy nhìn về phía ta, vẻ mặt xúc động:

"A Từ, thật sự là muội! Muội vẫn còn sống!"


"Nghe tin Tĩnh viên bị lửa lớn thiêu rụi, ta cùng phụ thân đuổi đến Ngô Quận lại chỉ nhìn thấy một mảnh tro tàn, ai ai cũng nói muội đã chết."


"Hôm ấy, phụ thân ta tình cờ thấy một cô nương trong xe ngựa ngoài cổng thành, thoáng qua rất giống muội. Ta ôm hy vọng mong manh, dò hỏi khắp nơi, men theo quan đạo ra khỏi Kinh thành tìm kiếm. May mắn thay… may mắn thay, thật sự là muội!"

Lời nói thấm đẫm tình nghĩa của a huynh Tạ gia khiến ta thoáng sửng sốt, nhưng chỉ trong giây lát, ta thử khéo léo từ chối. Bởi vì ta đã thấy nắm tay của biểu ca càng siết càng chặt, lần này tính khí của hắn không còn tốt như trước, nếu còn trì hoãn lộ trình, e rằng sắc mặt hắn sẽ còn lạnh hơn nữa.

Nhưng a huynh Tạ gia không cho ta cơ hội, trực tiếp hướng về di mẫu mà hành lễ:

"Lão phu nhân, phụ thân của vãn bối là Tạ Viễn Đường thuộc Tạ thị Lang Gia, từng có giao tình với Lý thế thúc."


"Trước đây không biết A Từ vẫn còn sống, giờ đã rõ, phụ thân dặn dò vãn bối đưa A Từ trở về Lang Gia."


"Dẫu sao trước đó… A Từ cũng đã chịu quá nhiều khổ cực rồi!"

Di mẫu nhìn ta, ta lắc đầu, vừa định mở miệng từ chối đã nghe biểu ca nhẹ nhàng nói:

"A Từ đã đến nhà ta, tức là người nhà chúng ta. Ngươi là cái thá gì mà dám nói muốn đưa nàng đi?"

Hỏng rồi! Biểu ca tức giận thật rồi!

Ta vội vàng bước lên phía trước, hướng về a huynh Tạ gia thi lễ.

"Thật xin lỗi, Tạ đại ca! Việc đi cùng di mẫu đến Kiếm Nam là quyết định của ta. Di mẫu và biểu ca đối đãi với ta rất tốt, xin huynh về báo lại với Tạ thế bá, để người được yên tâm."

Tạ a huynh dường như không nghe ra hàm ý từ chối của ta, trực tiếp nói:

"Ba năm qua, phủ Anh Công quốc hiển hách muội mới có thể sống tốt, nhưng sau này thì sao?"


"Kiếm Nam nghèo nàn, đường sá xa xôi cách trở, thân thể muội yếu ớt, hà tất phải chịu khổ… Muội có biết một khi đã đi, đời này không thể trở lại!"

"Tạ a huynh!" Ta trầm mặt, nghiêm túc nói.

"Đa tạ ý tốt của huynh, nhưng ta tự quyết định con đường của mình! Mời Tạ a huynh trở về cho!"

Ta đỡ di mẫu lên xe ngựa, dù trong lòng biết mình có phần tuyệt tình nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, dịu giọng khuyên nhủ:

"Tạ a huynh, ta sẽ mãi ghi nhớ tình bằng hữu thuở thiếu thời. Không biết còn có cơ hội gặp lại hay không, nhưng chân thành chúc huynh tìm được lương duyên, tiền đồ rạng rỡ."

Lần này, ta dứt khoát bước lên xe ngựa, vẫy tay từ biệt, buông rèm xuống.

Ánh nắng ban mai rực rỡ, soi sáng quan đạo hướng về Kiếm Nam. Ta bỗng sinh ra một loại dũng khí không rõ tên.

Phú quý ngày xưa, mỏng manh dễ vỡ như pha lê.

Vậy thì, chúc ta…

Ngày sau mọc cánh, tự do bay lượn giữa trời xanh!

13.

Hôm đó sau khi gặp lại a huynh Tạ gia, vào khoảng đầu giờ Thân, biểu ca tìm khách điếm để nghỉ ngơi. Lòng ta nóng như lửa đốt, muốn bàn bạc với biểu ca xem có nên đổi đường đi Kiếm Nam hay không. Nhưng hắn đã ra ngoài, mãi đến sau bữa tối mới trở về.

"Không cần, chúng ta vẫn đi quan đạo."

Biểu ca đặt thanh kiếm đang lau xuống, chậm rãi nói: "Những kẻ mặc đồ đen đêm hôm đó hẳn là người của vị Vương gia nào đó. Nhưng ta cũng không rõ bọn họ muốn tranh đoạt bức tranh của Lý tiên sinh để làm gì."

"Hơn nữa, giờ chúng ta đã bị nhắm đến, nếu lẩn trốn ắt sẽ khiến lòng dạ bất an, ngược lại càng dễ để lộ sơ hở để bọn chúng xuống tay."

Hắn thoáng ngừng lại một chút: "Biểu muội yên tâm, chúng ta sẽ bình an đi đến Kiếm Nam."

Đôi mắt hắn dưới ánh đèn dầu leo lét lại ánh lên tia sáng lấp lánh, như thể có thể khiến người ta mê hoặc, khiến ta chẳng còn cảm giác lo lắng hay sợ hãi nữa mà chỉ còn lại sự an lòng mà thôi.

Chúng ta sẽ bình an đến Kiếm Nam. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

"Tách!"

Ngọn đèn dầu bỗng nhiên nổ lách tách, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

"Đèn nổ báo điềm lành, nhất định sẽ bình an. Ta tin biểu ca.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.