Nhìn những bộ hài cốt bên đường, trong lòng ta bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ mơ hồ: Chẳng lẽ ta đã xuyên không về thời mạt vận của một triều đại nào đó sao?
Những đặc trưng của thời mạt vận: đất đai bị chiếm đoạt nghiêm trọng, gặp phải thiên tai nhân họa là dân chúng lại nổi dậy khởi nghĩa liên miên, triều đình thì quan lại thì đông đảo cồng kềnh, thuế má hà khắc, dân chúng lầm than đói khổ, hoàng đế thì bất tài vô dụng, chỉ biết khoanh tay mặc kệ...
Từng điều, từng điều đều khớp đến lạ lùng.
Ta dựa người vào trong xe ngựa, cười khổ. Nghĩ lại cái ý nghĩ ngông cuồng thuở nào, rằng sau khi xuyên không đến đây, ta sẽ làm nên nghiệp lớn trong thời loạn thế, ta lại thấy thật nực cười.
Đừng nói là thành tựu đại nghiệp gì, ngay cả một cơn bệnh nhỏ ta cũng chẳng thể nào chống chọi nổi. Xe ngựa rung lắc một cái, người đánh xe nói là vừa đè phải t.h.i t.h.ể c.h.ế.t cóng trong tuyết. Thi thể đã đông cứng như đá, xe ngựa cán qua tất nhiên sẽ bị xóc nảy lên.
Rõ ràng là một chuyện vô cùng thê thảm, nhưng lòng ta lại vô cùng bình lặng. Cứ như thể lý trí mách bảo rằng đây là một chuyện đáng kinh ngạc, đáng đau xót, nhưng ta thực sự chẳng còn chút sức lực nào để mà biểu hiện ra.
Ta hiện giờ đang bị cảm, rất mệt, rất lạnh, chỉ muốn tìm một nơi ấm áp để ăn no bụng rồi ngủ một giấc thật ngon, chẳng còn tâm trí đâu mà thương xót cho người khác nữa.
Xe ngựa bị xóc nảy lên hai cái vì đè phải thi thể, người đánh xe muốn xuống kiểm tra bánh xe. Mọi người liền xuống xe nghỉ ngơi. Ta thì không xuống. Sau khi ăn hết chút lương khô, đầu óc ta mơ màng, liền dựa vào vách xe để nghỉ.
Cảm cúm vốn dĩ sẽ lây lan cho nhau, trước kia ta cũng đã từng nhắc nhở mọi người nên cách ly, nhưng sau này thấy điều kiện khách quan không cho phép, nên cũng đành bất lực mà thôi.
Hiện tại, trừ phụ thân, ca ca là những người có thể chất cường tráng, Đại di nương và Vương Bảo Bảo ra, thì những người còn lại đều đã ngã bệnh hết cả rồi.
Vương Bảo Bảo thì lại được dịp cười nhạo ta là đồ yếu đuối, lời lẽ của nàng ta vô cùng cay nghiệt. Ta lười chẳng buồn cãi nhau với nàng ta, chỉ kinh ngạc trước sức sống mãnh liệt của nàng. Rõ ràng là tối hôm đó nàng ta cũng bị đánh, vậy mà sao nàng ta lại không hề hấn gì?
Nàng ta thích trợn mắt, thích cãi cọ, tính toán chi li, lúc chế nhạo ta thì lời lẽ cay nghiệt đến mức khiến ta giận đùng đùng, nhưng giờ phút này, cái sức sống mãnh liệt trên người nàng ta, lại hấp dẫn ta đến lạ kỳ.
Ta đành cố gắng nhìn nàng ta thuận mắt hơn. Vương Bảo Bảo rót cho ta một cốc nước, lạnh buốt. Ta không muốn uống, nàng ta liền hừ lạnh một tiếng: "Uống hay không thì tùy, đúng là đồ khó ưa!"
Nói rồi nàng ta liếc mắt một cái, quay sang chăm sóc những người bệnh khác. Trong lúc mơ màng, ta bỗng nhiên nghe thấy có người hô lớn: "Giặc cướp đến rồi! Chạy mau!"
Thế đạo hiện tại chẳng được bình yên, thuế má thì quá nặng nề, người dân thường sau khi nộp thuế thì ngay cả bản thân mình cũng khó mà nuôi sống nổi.