Xuân Lan

Chương 39:




Hạc Thành lại gần kinh thành, thế là ca ca gặp không ít người quen. Cả hắn và phụ thân đều chẳng biết giấu mặt vào đâu, chỉ còn nước "độn thổ" cho xong.

 

Lúc trước, phụ thân ta vờ như không hay biết chuyện buôn bán tranh ảnh. Đến khi nghe ca ca kể gặp được con trai một vị quan cũ, phụ thân liền cảm thấy xấu hổ và ra lệnh cấm tiệt chúng ta không được bán loại tranh kia nữa.

 

Ta liền mỉa mai: "Bán thê, bán con thì không sao, đến bán tranh cung đồ lại thành ra ô uế, nhơ nhuốc văn hóa. Lúc kiếm ra tiền thì im như thóc, đến khi mất mặt mũi mới vội vàng chạy tới ngăn cản... Phụ thân ơi là phụ thân, thật là vô liêm sỉ!"

 

Phụ thân tức giận đến phát điên nhưng cũng đành bất lực. Uy tín của ông trong nhà ngày càng giảm sút, chẳng ai buồn để ý đến lời ông nữa. Sau vụ tịch thu gia sản, mọi người đều thấy rõ ông ta là người không đáng tin.

 

Chúng ta không nghe lời ông ta, vẫn tiếp tục vẽ tranh và ép ca ca ra ngoài bán. ca ca còn trẻ, lại nhiệt huyết nên sau vài lời trách móc của chúng ta, hắn lại tiếp tục đi bán tranh.

 

Cuộc sống gia đình dần dần khá hơn. Đến mùa xuân, một tin vui lớn đến: cuộc bình định ở phương Nam đã thành công!

 

Cả thành trên dưới đều vui mừng khôn xiết. Khi phương Nam đã yên ổn và chúng ta cũng đã gom đủ tiền, lẽ ra cả nhà nên trở về Long Khâu. Nhưng trong buổi tối bàn bạc về việc đi ở, phụ thân ta đột nhiên thay đổi ý định: "Không, chúng ta phải quay về kinh thành."

 

Mọi người đều ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"

 

Phụ thân ta đáp: "Các con có biết ai là người chỉ huy cuộc bình định lần này không?"

 

“Những ai?"

 

"Chu Thiết."

 

Chu Thiết, chính là viên quan đã tịch thu gia sản nhà ta, cũng là người thân tín của Nhị hoàng tử.

 

"Nhị hoàng tử đã ra sức thuyết phục Bệ hạ điều động Bắc quân xuống phía nam để dẹp loạn và Bệ hạ đã đồng ý. Lần này Bắc quân tiến xuống phương nam, dẹp tan cuộc nổi loạn, Chu Thiết cũng chỉ huy quân lính."

 

Khi nhắc đến Chu đại sứ, phụ thân vẫn không giấu được vẻ chua chát, khinh miệt xuất thân của ông ta.

 

Ta nhớ lại cái cảnh ông ta từng lớn tiếng tuyên bố rằng nếu có chiến tranh xảy ra, ông ta cũng sẽ giống như Chu Thiết lập công danh sự nghiệp. Thế nhưng khi có lệnh tổng động viên thật thì ông ta lại sợ hãi co rúm lại, nghĩ đến đó ta lại thấy buồn cười.

 

"... Nhị hoàng tử lập công lớn như vậy, Bệ hạ chắc chắn sẽ lập hắn ta làm Thái tử. Ta đây vì điện hạ không tiếc m.á.u rơi đầu đổ, chỉ cần ở lại kinh thành, chắc chắn hắn sẽ nhớ đến ta, rồi ta cũng sẽ có ngày được khôi phục quan chức!"

 

Phụ thân và ca ca mắt sáng rực, mặt mày hồng hào hẳn lên. Những lời họ nói nghe cũng có lý.

 

"Nhưng mà, Nhị hoàng tử đã hứa giúp chúng ta, nhưng lại không giữ lời, rõ ràng là hắn chẳng coi chúng ta ra gì." Mẫu thân nói.

 

"Không thể nói là thất hứa!"

 

Phụ thân xua tay: "Việc tịch thu gia sản đã nương tay cho nhà ta rồi, như vậy là quá rộng lượng rồi."

 

Ta ngạc nhiên trước thái độ này của ông, rõ ràng là trên đường đi ông ta không ngừng chửi rủa Nhị hoàng tử thất hứa, không đến giúp đỡ nhà mình, thế mà bây giờ lại nói hắn ta rộng lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.