Xuân Lan

Chương 41:




Gọi xong mới phản ứng lại, Xuân Lan không còn nữa rồi. Thở dài sâu sắc một tiếng, ta đứng dậy cầm khăn, tự mình lau khô người.

 

Ngày tháng trôi qua rất bình yên. Cơm áo lụa là, không lo âu phiền muộn. Nhưng sâu thẳm trong lòng ta vẫn mơ hồ tồn tại một tia bất an.

 

Ban đầu, ta không rõ sự bất an này từ đâu mà đến, sau này trong một lần nghe lén cuộc trò chuyện giữa phụ thân và tam thúc, cuối cùng ta đã hiểu rõ.

 

Họ nói Bắc quân là đạo quân trấn giữ Bắc Quan. Trước đây khi phương Nam có loạn, Bệ hạ đã không điều động đạo quân này, nguyên nhân là vì tộc Kim ở ngoài Quan (Bắc Quan) vô cùng hung hãn, mang dã tâm lớn, nhất định phải có người trấn giữ.

 

Sau này, giặc ở phương Nam càng ngày càng mạnh, tướng sĩ liên tiếp bại trận, Nhị hoàng tử đã quỳ xuống cầu xin, Bệ hạ mới đồng ý điều động đạo quân dũng mãnh này.

 

Quả nhiên, sau khi Bắc quân tiến xuống phía nam đã nhanh chóng giành chiến thắng, trấn áp được cuộc nổi loạn.

 

Ta nhớ lại những lời đồn đại nghe được trên đường chạy nạn, có người nói tộc Kim rất lợi hại, Kim tộc hoàng đế muốn xâm chiếm Trung Nguyên... lúc đó ta chỉ lo sống còn trước mắt, nghe thoáng qua rồi không suy nghĩ sâu xa.

 

Bây giờ liên kết lại, cuối cùng ta đã hiểu được sự bất an trong lòng đến từ đâu. Nếu Bắc quân bị điều đến phương Nam trấn áp cuộc nổi loạn, vậy phương Bắc là ai đang trấn giữ? Có thể giữ được không?

 

Nếu tộc Kim xâm lược, đến lúc đó thì thảm họa An Thành có thể tái diễn. Xuân Lan từng nói, đánh trận mà tàn sát dân chúng trong thành là chuyện thường. Trong lịch sử, những năm cuối của một triều đại đều là "nội ưu ngoại hoạn".

 

Buổi tối ta tìm đến phụ thân, nói rõ ý nghĩ của mình, khuyên người rời khỏi Kinh thành trở về Long Khâu.

 

Phụ thân cười nói: "Kinh thành chính là đất của Thiên tử, Kim tộc sao có thể đánh vào?"

 

Người cũng như phần lớn mọi người, đều tin rằng cuộc nổi loạn chỉ là một đoạn nhạc ngắn trong triều đại, sau khi kết thúc sẽ lại như mặt trời ban trưa. Hơn nữa người hiện đang chờ được khôi phục quan chức, sao có thể trở về Long Khâu.

 

Ta lại đem ý nghĩ ấy nói với những người khác, Vương Bảo Bảo là người đầu tiên cười nhạo ta: "Suy nghĩ viển vông! Nếu như Kinh thành bị đánh hạ, vậy thì thiên hạ này cũng xong đời!"

 

Những người khác cũng không tin.

 

Chỉ có Tứ di nương nói: "Ta tin con."

 

Kỳ thực ta cũng chỉ là đoán mò. Trong hoàn cảnh mọi người đều không tin, bản thân ta cũng không tin chính mình nữa. Cũng may có Tứ di nương nói: "Trân Trân, con suy xét rất phải, hay là chúng ta nên làm chút chuẩn bị?"

 

Nghe người nói vậy, ta lại lấy lại tinh thần. Đã có nỗi lo này, chúng ta liền quyết định sớm làm chuẩn bị. Sau này nếu dùng đến được thì có thể bảo mệnh, không dùng đến thì thôi.

 

Chúng ta chuẩn bị một ít lương thực, nước, bạc, chôn ở một chỗ đất hoang bên ngoài phủ, lại men theo tường thành tìm kiếm chỗ sơ hở.

 

Tường thành thời này không dùng xi măng, thêm vào tham ô hủ bại nghiêm trọng, những chỗ tường thành hẻo lánh chất lượng rất kém, vết nứt thì chưa nói, còn bị thủng lỗ, chó hoang ở bên trong ra vào.

 

Không tìm hiểu thì không biết, vừa tìm hiểu thì giật mình kinh hãi. Ngay cả tường thành Kinh thành cũng là như thế này, có thể biết tham ô hủ bại đến mức độ nào.

 

Ta kinh ngạc nói: "Bọn họ không sợ địch nhân tấn công thành không giữ được sao?"

 

Loại tường thành này, ngăn trở người bình thường thì không thành vấn đề, nếu như địch quân dùng máy b.ắ.n đá, nhất định sẽ công phá được.

 

Tứ di nương thở dài: "Đã nhiều năm rồi, chưa từng có địch nhân nào đánh đến Kinh thành."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.