Ta nghe xong thì lòng dạ rối bời, trong lòng cũng đầy nỗi sợ hãi. Trước đây ta cũng từng nghe loáng thoáng về việc nữ nhân thời xưa có địa vị thấp kém, nhưng những điều "biết" ấy chỉ là những hiểu biết mơ hồ, nông cạn qua sách vở, cách xa cả ngàn năm lịch sử.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy đại di nương tiều tụy, ngũ du nương mười bốn tuổi đã mang thai, nghe ngũ nương dùng giọng điệu bình thường kể chuyện của chính mình, ta mới thực sự cảm nhận được nỗi u uất ấy.
Gương mặt ngũ di nương ngây thơ, nhưng ngôn từ lại chín chắn. Nàng không cảm thấy mình khổ, ngược lại còn cảm thấy mình là may mắn. Bởi vì nàng là thiếp của quan gia ngũ phẩm. Ăn mặc không lo, cũng không cần tiếp khách.
Đúng vậy, rất nhiều người dùng thiếp để tiếp đãi khách, chẳng khác gì kỹ nữ.
Nhà tử tế sẽ không làm như vậy. Phụ thân không tử tế, nhưng vì có tiền, còn chưa từng có hành vi dùng thiếp của mình để tiếp đãi khách.
Ta và ngũ di nương dần dần trở nên thân quen. Ngũ di nương lo lắng nhất là đường ra của muội muội.
Muội muội do một tay nàng nuôi lớn, tình cảm hai người rất sâu đậm. Đằng nào muội muội cũng bị bán đi, chi bằng nàng mua lại.
"Đợi ta sinh được thiếu gia, địa vị cao rồi, có tiền rồi, thì sẽ đi cầu xin lão gia mua muội muội vào phủ làm nha đầu, để ở bên cạnh ta, sau này sẽ tìm cho nó một nhà lương thiện gả đi..."
Ngũ di nương lẩm bẩm nói, tặng ta chiếc túi gấm do nàng thêu, có thời gian rảnh là lại cùng ta du ngoạn.
Ta nói: "Chắc chắn sẽ như vậy."
Rất lâu sau mới hiểu ra, những điều ngũ di nương nói với ta, ngày ngày vây quanh ta, là để tự bảo vệ mình.
Phụ thân nạp thiếp, mẫu thân đương nhiên chấn nộ. Nhưng nhà sinh mẫu của nàng đã không còn ai. Nàng không thể phản kháng việc phụ thân nạp thiếp, bèn chuyên tâm đối phó với các di nương trong hậu trạch.
Mười mấy năm trôi qua, trong hậu trạch ngoại trừ ca ca do mẫu thân sinh ra, các con trai của di nương đều không sống sót, chỉ có ba con gái. Ngũ di nương mới đến mang thai, mẫu thân đặc biệt tìm bà mụ đến xem qua, nghe nói phần lớn là con trai.
Ngũ di nương nghe chuyện này, vô cùng căng thẳng. Nàng biết rõ sự lợi hại của chủ mẫu, sợ con mình không giữ được, tìm mọi cách để bảo vệ thai nhi trong bụng.
Nàng nghĩ đến ta. Một đích tiểu thư ngây thơ vô tà, chủ động nói chuyện với nàng, không có ác ý. Nếu nàng luôn ở bên cạnh ta, mẫu thân sẽ không tiện ra tay. Cho nên nàng mới đối với ta, người vừa mới xuyên không đến, ân cần hết mực.
Ta cảm thấy toàn bộ quá trình đều không thể hiểu nổi. Hậu trạch đấu đá long trời lở đất, nguồn cơn đều bởi phụ thân. Đến cuối cùng, phụ thân chiếm đoạt tài sản nhà sinh mẫu của mẫu thân, hủy ước nạp thiếp, cũng không phải chịu trừng phạt gì, tất cả mọi người đều phải lấy lòng hắn.
Các di nương vì để sinh tồn mà liều mạng leo bám lấy ông, tranh giành sủng ái với mẫu thân, thậm chí sau khi được sủng ái còn ức h.i.ế.p mẫu thân. Mẫu thân vì để bảo vệ địa vị của nàng và các con, ra tay chỉnh đốn hậu trạch, không tiếc hãm hại con cái.