Cô nhìn rõ người đến, vẫy tay với hắn, lớn tiếng hỏi: "Thủ lĩnh, mưa to như vậy sao lại đến chỗ ta rồi?"
Hổ Ký hiếm khi mặc áo da thú ở đây, chống ô giấy dầu đi trong cơn mưa liên miên về phía cô, trong tay nâng một viên ngọc phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
"Mấy ngày trước cảm ơn cô đã cứu tôi, đây là Giao Châu của Giao Nhân tộc, ban đêm có thể chiếu sáng."
Không kịp từ chối một cách uyển chuyển, trong tay đã bị nhét vào một viên Giao Châu.
Từ Ca sờ sờ sống mũi: "Ha ha ha, vậy thì cảm ơn, lúc đó sao anh lại bị thương vậy?"
Đây cũng là nguyên nhân Hổ Ký đặc biệt đến đây.
Hổ Ký cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Gần bộ lạc có một số thú nhân phạm tội nặng bị đuổi ra khỏi bộ lạc, khi mùa mưa đến những thú nhân đó sẽ đến cướp thức ăn của chúng ta, khoảng thời gian này cô ở bên cạnh con rắn kia, đừng đến bộ lạc."
Hôm đó Đại Xà không có ở đó, hắn đang đi loanh quanh gần Từ Ca thì ngửi thấy mùi của thú nhân linh cẩu. Lúc đánh nhau với nó bị đánh lén từ phía sau mới rơi xuống sông, không may vết thương cũ tái phát rơi vào hôn mê.
"A? Được, cảm ơn."
Từ Ca đột nhiên có chút may mắn, cô còn định đợi Đại Xà lột da xong sẽ đi tìm Thu Nghiệp chơi cờ cá ngựa.
"Từ Ca."
Từ Ca không hiểu nhìn Hổ Ký: "Hả?"
Hổ Ký nhìn Từ Ca ánh mắt sâu xa mà sáng ngời: "Cô cảm thấy trong trường hợp nào, sẽ quên đi tất cả những chuyện đã trải qua trước đây?"
"Ý anh là mất trí nhớ sao?" Từ Ca cau mày.
"Khi bị kích thích hoặc tổn thương, nhưng nói chung rất khó như vậy."
Trong lòng Hổ Ký dường như bị một tảng đá lớn vô hình đè lên, khóe miệng hắn cong lên một vòng cung, tạm biệt ngắn ngủi rồi rời khỏi nơi này.
Bóng lưng cô đơn đó khiến Từ Ca nảy sinh lòng thương xót, phần lớn là không thể chấp nhận được bạn đời đi đến một nơi khác, bản thân lại không thể thoát ra được, liền muốn làm cho mình mất trí nhớ.
Nhất định phải chia sẻ dưa này cho Đại Xà.
Từ Ca xoa xoa mặt, vén rèm cửa vào hang động, ngồi trước đầu Đại Xà kể lại câu chuyện tình yêu đẹp đẽ bi thương này
Chỉ nghe Xà Khí mơ hồ đáp lại.
Qua một đêm, thân rắn trơn bóng ban đầu trở nên thô ráp và trắng bệch, giống như khoác lên một lớp voan trắng, mắt đục ngầu màu trắng sữa, thuộc về giai đoạn mờ mắt rồi.
Lúc này Đại Xà không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trở nên nhạy cảm cảnh giác, chỉ khi ngửi thấy Từ Ca đến gần mới thả lỏng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Từ Ca đã bắt đầu chuẩn bị cành cây dùng khi lột da, cô cũng không ngờ quá trình lột da của rắn thú nhanh hơn nhiều so với rắn bình thường.
May mà trong rừng không thiếu thứ gì, nếu không cô làm sao kiếm được cành cây lớn như vậy.
Lau đi mồ hôi trên trán, cô nhét mấy thanh củi vào dưới nồi đang đun nước, múc một bát nước đưa đến miệng Đại Xà:
"Đại Xà, uống nước."
Trong quá trình lột da, rắn không cần ăn, nhưng phải có đủ nước.
Từ Ca trước đây chưa bao giờ nghĩ mình có thể nuôi rắn, chỉ là có ý nghĩ học một chút kiến thức, bây giờ mới có thể dùng chút kiến thức nửa vời của mình giúp đỡ một chút.
Xà thú bọn họ khác với rắn, chỉ mỗi năm mùa mưa mới lột da một lần. Những năm trước lúc lột da, đều là hắn một mình trải qua, bây giờ lại có Từ Ca bên cạnh, hắn cảm thấy vui mừng đồng thời cũng có chút luống cuống tay chân.
Đợi hắn lột da, sẽ ghê tởm, xấu xí đến mức nào, hắn không muốn để Từ Ca nhìn thấy.
Đại Xà vẫn còn đang rối rắm, Từ Ca thì vừa hồi hộp vừa mong đợi, sợ bỏ lỡ điều gì đó. Ngoại trừ ăn cơm ngủ, thời gian còn lại đều nhìn không chớp mắt.
Cả ngày trời, cô tận mắt chứng kiến mắt Đại Xà khôi phục sáng ngời, màu sắc mờ ảo trên người dần dần trở nên rõ ràng, không khỏi cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Đêm khuya, Đại Xà cử động thân mình, nhẹ nhàng bò đến cành cây Từ Ca đã chuẩn bị, hắn vẫn không muốn để Từ Ca nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình.
Rắn lột da bắt đầu từ da môi ở đầu mõm. Đại Xà quấn lấy cành cây cọ xát, mài lớp biểu bì ở hàm trên và hàm dưới ở đầu mõm ra một vết nứt nhàn nhạt, dọc theo một đoạn cành cây nhô ra điều chỉnh tư thế, đột nhiên cả con rắn cứng đờ.
Từ Ca vì quan tâm Đại Xà lột da, ngủ rất nông, tiếng cọ xát nhẹ nhàng nhưng không gián đoạn khiến cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ bò dậy.
"Cố lên Đại Xà, anh có thể làm được."
Từ Ca ngáp một cái dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cô đã tỉnh táo rồi nhưng hồn vẫn chưa tỉnh.
Xà Khí vẫn không tránh được, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục bò về phía trước.
Xà thú khỏe mạnh lột da rất nhanh, quá trình cũng rất thoải mái. Một lớp da rắn hoàn chỉnh dưới sự ma sát của vỏ cây thô ráp từ đầu đến đuôi dần dần lật ngược về phía sau, cuối cùng tuột ra từ phần cuối của lớp da cũ.
Lớp da mới tươi sáng bắt mắt, dưới ánh lửa phát ra ánh sáng vàng, rung động lòng người, khiến Từ Ca không nhịn được lẩm bẩm.
"Thật đẹp."
Đẹp sao?
Xà Khí trong lòng hoang mang, rõ ràng là bộ da xấu xí như vậy sao lại cảm thấy đẹp? Hình như từ lúc gặp nhau đến giờ, cô chưa bao giờ sợ hắn, thậm chí còn nói những lời không thuộc về xà thú này với hắn.
Từ Ca hoàn hồn, vẫy tay với Xà Khí, lấy một miếng da thú đặt vào trong chậu đầy nước, vớt ra dùng sức vắt khô, khi đầu rắn lại gần liền lau chùi da rắn.
"Đợi lát nha Đại Xà, lau sạch thân thể, tránh để sót mảnh da rắn chưa lột sạch."
Thân thể mười mấy mét của Xà Khí cho dù cuộn lại cũng rất lớn, cô lau gần một canh giờ mới lau xong.
Ánh sáng ban mai lờ mờ, cô vươn cánh tay đau nhức, liên tục ngáp mấy cái.
Đại Xà biến thành hình người, ôm cô về giường: "Ngủ đi Từ Ca."
Giọng nói của hắn như gió nhẹ trong mưa, dịu dàng tinh tế, mang lại cảm giác an toàn, rất yên tâm.
Từ Ca muốn nói mình không buồn ngủ, nhưng mí mắt không chống đỡ nổi mà khép lại, giây tiếp theo liền chìm vào giấc ngủ say.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, hương thịt bay vào mũi, Từ Ca mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.
"Tỉnh rồi à?"
Một cây bạc hà được đưa đến tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã nhai rồi, bật cười, xuống giường: "Da rắn đâu? Da rắn đâu rồi?"
Da rắn trong suốt chống nước, đó chính là áo mưa tự nhiên, to như vậy, cô có thể làm được rất nhiều.
Lại dựng thêm cái lều, rau trồng cũng không cần lo lắng bị nước dìm chết.
Đại Xà trong lòng lộp bộp, đem da rắn chưa kịp xử lý đè xuống dưới thân, hai má ửng lên một vệt đỏ.
Từ Ca lập tức phát hiện ra sự khác thường của Đại Xà, quả nhiên ở dưới đuôi hắn phát hiện ra da rắn cũ, vỗ vỗ đuôi rắn ra hiệu hắn tránh ra.
Chiếc đuôi rắn trơn nhẵn lật qua lật lại dưới tay cô, cảm giác tuyệt vời đến mức Từ Ca yêu thích không buông tay.
Da rắn cũ rất nhanh lộ ra, cô nhặt lên kéo kéo, độ dẻo dai cũng rất tốt, lập tức vui mừng: "Đại Xà, lát nữa làm cho em mấy bộ áo mưa nhé."
"Áo mưa?" Đại Xà tuy không hiểu, nhưng thấy Từ Ca không chê da mình lột ra, đuôi xấu hổ đung đưa nhè nhẹ.
Từ Ca ngẩng đầu ngơ ngác, nhìn làn da của Đại Xà giống như trẻ sơ sinh trắng nõn nà, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo: "Hôm nay ăn gì vậy?"
"Ta làm thịt nướng, còn nấu cháo." Đại Xà rũ thân xuống, thuận tiện cho Từ Ca xoa nắn.
"Đi múc cơm đi." Đẹp quá đi mất, Từ Ca xoa đầu Đại Xà, khóe miệng sắp nứt đến mang tai rồi.