Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 31: CHONG CHÓNG TRE




Đại Xà biến thành mèo hoa chớp chớp mắt, tuy không biết Từ Ca đã làm gì, nhưng mỗi lần lộ ra nụ cười này đều là cô lại trêu chọc hắn.

 

"Từ Ca, hư."

 

"Em hư chỗ nào?" Từ Ca nhe nanh múa vuốt nhào về phía Đại Xà, dùng ngón tay cù lét eo Đại Xà.

 

Đại Xà cứng đờ, đuôi vẫy lia lịa, không kìm được bật cười.

 

"Ôi, Đại Xà, anh sợ nhột à!"

 

"Sợ nhột?"

 

Đại Xà quyết định cảm giác này rất kỳ quái, hắn muốn thoát ra nhưng lại sợ làm Từ Ca bị thương, chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ.

 

Từ Ca thừa nhận mình rất hư, người dưới thân càng giãy giụa cô càng hăng say.

 

Cuối cùng Đại Xà thực sự không chịu nổi nữa, nhấc bổng Từ Ca lên, đuôi mắt ửng đỏ còn vương nước mắt, nghiêm túc nói với Từ Ca: "Không được chạm vào đó."

 

Từ Ca giống như đứa trẻ, hai chân đung đưa giữa không trung, vỗ vỗ cánh tay Đại Xà, hưng phấn nói: "Đại Xà, anh tung em lên không trung đi, nhanh lên nhanh lên."

 

Đại Xà không hiểu, nhưng vẫn nghe theo Từ Ca, nhẹ nhàng tung lên một cái.

 

"Vui quá! Cao hơn chút nữa!"

 

Đại Xà còn có thể làm sao, giây trước còn tức giận đến ngứa răng, giây sau đã cùng Từ Ca chơi đùa.

 

Từng trận tiếng cười lanh lảnh êm tai, mang đến cho mùa đông khoác lên mình bộ áo bạc điểm thêm chút sức sống.

 

Trong nhà bay ra mùi thịt thơm, Từ Ca chia thức ăn thành ba phần.

 

Khoảng thời gian này Hổ Ký đều đến chỗ họ ăn trưa, thêm một đôi đũa thôi, Hổ Ký có ơn với họ, hơn nữa Đại Xà không có ý kiến, Từ Ca tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều.

Đại Xà đứng sau lưng Từ Ca, nhân lúc cô quay người lại liền đưa chiếc chong chóng tre đã làm xong đến trước mặt cô.

"Chong chóng tre!" Từ Ca vui vẻ nhận lấy, hôn lên má Đại Xà, thích thú chơi đùa với chiếc chong chóng tre trong tay.

Thấy cô thích, trong mắt Xà Khí tràn đầy ý cười.

Hắn học được rất nhiều thứ từ chỗ Hổ Ký, trong đó có không ít trò chơi thú vị để Từ Ca giải sầu.

Từ Ca cất kỹ chiếc chong chóng tre, thỉnh thoảng lại ngóng ra cửa, giọng nói đầy mong đợi và nôn nóng: "Sao Hổ Ký vẫn chưa tới? Đại Xà, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi chơi chong chóng tre nhé."

"Vậy chúng ta ăn trước đi." Đại Xà vừa nghe xong, không nói hai lời liền muốn đút cho cô ăn.

"Đợi người tới rồi ăn." Từ Ca đè tay của Xà Khí đang rục rịch lại, bất đắc dĩ từ chối, chỉ một lát thôi mà, sao lại không đợi được chứ?

Nhưng không ngờ rằng lần đợi này lại mất cả nén hương.

Nếu không đến thì chắc chắn đã báo trước rồi, Từ Ca nhìn thức ăn đã nguội, có chút buồn rầu.

"Xin lỗi, ta tới muộn."

May mà Hổ Ký đã vội vàng chạy tới, hắn dựa vào khung cửa thở hổn hển, mái tóc trắng được buộc cao, một thân cẩm bào cắt may vừa vặn.

Hắn đứng ngược sáng, dáng người mảnh khảnh cao ráo, trông như bước ra từ trong tranh vậy.

Từ Ca không thể không thừa nhận, thú nhân ở đây có nhan sắc rất cao: "Không sao, mau vào ăn cơm thôi, bọn ta cũng vừa mới nấu xong không lâu."

Cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn, Từ Ca cắn một miếng, thỏa mãn nheo mắt lại.

"Ta lát nữa sẽ đi," nụ cười của Hổ Ký hôm nay có chút dịu dàng khó tả, giống như ánh bình minh vừa ló dạng sau màn đêm, "Đi tới bộ lạc của bạn đời."

Từ Ca không ngờ lại nhanh như vậy, trêu chọc nói: "Thảo nào ăn mặc đẹp như vậy, lần sau gặp lại nhất định phải để mọi người gặp mặt bạn đời của anh đó nha. Giấu giếm kỹ quá làm bọn em tò mò lắm đấy."

Hổ Ký đồng tình nói: "Uhm, lần sau gặp lại, nhất định sẽ gặp."

Ăn ngấu nghiến xong bữa cơm, Hổ Ký cáo biệt bọn họ, đi rất vội vàng, giống như lúc đến vậy.

Sức mạnh của tình yêu khiến cho người trầm ổn như Hổ Ký cũng có thể giống như một đứa trẻ.

Từ Ca quay sang nói với Đại Xà, nhưng không ngờ Xà Khí lại đang ngẩn ngơ nhìn vào bát.

"Đại Xà?"

Gọi mấy tiếng không thưa, Từ Ca thực sự không nhịn được nữa, đặt bát đũa xuống rồi ghé sát lại, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Xà Khí: "Đang nghĩ gì vậy Đại Xà? Mới bắt đầu đã như vậy rồi."

Đại Xà nắm lấy bàn tay nhỏ đang vẫy trước mặt, đặt lên môi hôn một cái: "Ra ngoài chơi không?"

"Có!"

Từ Ca vui mừng ra mặt, cũng không để ý Đại Xà ngẩn ngơ cái gì. Cô cầm lấy chong chóng tre rồi nắm tay Đại Xà đi ra sân.

Chỉ cần nhẹ nhàng xoa qua xoa lại vài cái, cuối cùng dùng sức, chiếc chong chóng tre rời khỏi tay, mang theo một tia nắng bay lên cao.

Từ Ca nắm chặt một cây gậy gỗ trong tay, ánh mắt dõi theo chiếc chong chóng tre đang bay lượn trên bầu trời, trong mắt tràn đầy ý cười.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Mà ánh mắt của Xà Khí lại rơi vào người trước mắt, chứa chan tình yêu.

Từ Ca chạy lon ton nhặt chiếc chong chóng tre rơi xuống đất, đứng dậy nhìn về phía con rắn lớn, đưa chiếc chong chóng tre trong tay ra, cười rạng rỡ: "Nào, đến lượt anh chơi."

Xà Khí l.i.ế.m liếm môi, có chút khô, nhận lấy chong chóng tre, trong tiếng hô kinh ngạc của Từ Ca, nó bay lên còn cao hơn.

"Giỏi lắm, dám giấu em lén học kỹ thuật đúng không? Chúng ta thi xem ai bay cao hơn!"

Xà Khí cong khóe môi, chong chóng tre của hắn vĩnh viễn bay cao hơn Từ Ca, nhưng lần nào cũng tạo cho người ta cảm giác sắp vượt qua được, luôn có thể khơi dậy động lực chơi tiếp của Từ Ca một cách thích hợp.

Từ Ca lặng lẽ bĩu môi, Đại Xà thu hồi tầm mắt, chiếc chong chóng tre trong tay nhẹ nhàng bay ra.

"Ta cao hơn em rồi!"

"Cho em thêm một cơ hội nữa đi?"

"Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay chơi đến đây thôi, coi như em thắng."

Từ Ca làm mặt quỷ, không nói lý lẽ mà vỗ m.ô.n.g bỏ đi.

Xà khí nhặt chiếc chong chóng tre trên mặt đất lên, khẽ cười rồi đi theo.

Thua một chút, có thịt ăn.

 

**Đoạn 39:**

 

Mùa đông là tai họa của đại lục thú nhân.

Gần đến tháng mười hai, thời tiết ngày càng khắc nghiệt, bộ lạc yên tĩnh đến kỳ lạ.

Ban đầu Từ Ca không cảm thấy mùa đông đáng sợ, mấy ngày trước cô còn có thể vui vẻ cùng Đại Xà  nặn người tuyết trong sân.

Cô rúc vào trong ổ, thỉnh thoảng mở một khe hở để hít thở không khí trong lành. Thật may mắn khi có thể vào bộ lạc, nếu lúc này còn ở trong hang động, cô đã thành tượng băng rồi.

Trong nhà ấm hơn bên ngoài một chút, nhưng cũng chẳng ấm hơn là bao.

Đại Xà thêm củi vào đống lửa, không để nó tắt, mùa đông lạnh giá, chỉ cần lửa tắt, không đến một phút cả căn nhà sẽ giống như hầm băng.

Mấy ngày nay hắn đã không thể ngủ cùng Từ Ca, rắn là loài m.á.u lạnh, đến gần Từ Ca chẳng khác nào ôm que kem.

Xà Khí có chút ảo não, hắn đột nhiên ghen tị với những thú nhân có lông dày, vào mùa đông có thể sưởi ấm cho giống cái.

Còn hắn…

Lửa nhỏ đi một chút, hắn lại nhét thêm hai khúc gỗ vào.

Hắn không thể ngủ.

"Đại Xà."

Từ Ca gọi mấy tiếng, ổ chăn không có bao nhiêu hơi ấm, lạnh đến mức cô run rẩy. Có một số cô gái, đến mùa đông tay chân liền lạnh cóng, thế nào cũng không ủ ấm được, Từ Ca chính là như vậy.

"Đại Xà?"

Xà Khí mở mắt ra, bò lên gác xép, nhìn từ xa thấy một cục nhô lên trên chăn, đuôi lo lắng ngọ nguậy: "Lạnh?"

"Chân có chút lạnh."

Lạnh đến đau, Từ Ca nghẹn ngào, cô không phải người bản địa, làm sao chịu được khí hậu ở đây?

Ngay cả ở thế giới ban đầu, cô là người miền Nam đi ra miền Bắc vào mùa đông cũng phải làm quen một chút. Haizz, cô ghét mùa đông.

Buồn ngủ quá, lạnh đến mức không ngủ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.