Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 60: TOÀN VĂN HOÀN




Một tuần sau, trứng rắn chuyển sang màu trắng đục, dưới sự chứng kiến của cha mẹ, chúng bắt đầu có động tĩnh.

Giữa lớp vỏ mềm mại từ từ nhô lên một cục u nhỏ, sau những nỗ lực không ngừng, một vết nứt xuất hiện trên cục u.

Từ Ca ngồi khoanh chân trên cỏ ngọt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại Xà, chăm chú nhìn con non phá vỏ, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Vết nứt ngày càng lớn, một cái đầu rắn nhỏ màu trắng hồng nhạt thò ra trước.

Oa ~ Không hề đáng yêu chút nào ~

Rắn con chui ra khỏi vỏ trứng, đôi mắt đen láy nhìn thấy mẹ liền vẫy đuôi, nhanh nhẹn bò lên chân mẹ.

Tim Từ Ca thắt lại, đưa tay bế con rắn nhỏ mũm mĩm lên, không ngừng tự nhủ rằng con mới sinh ra xấu xí một chút, lớn lên sẽ đẹp thôi.

Rắn con không biết mình vừa sinh ra đã bị mẹ chê, vẫn quấn lấy tay mẹ làm nũng.

Từ Ca buộc một sợi tơ nhện vào đuôi rắn, đây là bảo bối lớn của cô.

Những quả trứng rắn còn lại cũng lần lượt nở ra, quả nhiên đúng như cô dự đoán, rắn con mới sinh ra trông rất giống nhau.

 

Cô lần lượt buộc những sợi tơ nhện tương ứng vào đuôi chúng.

Quả trứng cuối cùng vẫn chưa có động tĩnh, Đại Xà nói với cô rằng con non bên trong vẫn còn sống, cô mới yên tâm. Nghĩ đến kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm qua, đây chắc chắn là con gái!

Nhìn xem! Ba quả trứng rắn kia đều to bằng quả trứng gà, riêng quả này lại to bằng quả trứng ngỗng, các anh đều đã ra đời rồi, mà quả này vẫn chưa có động tĩnh, điều này chứng tỏ điều gì?

 

Chứng tỏ đây chính là cốt truyện của nữ chính hoàn hảo trong "Thú Thế Viễn Cổ: Ba Anh Trai Rắn Đều Cưng Chiều Tôi" rồi!

Lại một tuần nữa trôi qua, quả trứng rắn được cưng chiều này đã nở ra dưới ánh mắt nóng bỏng của năm thành viên trong gia đình, là một con rắn đực toàn thân trắng như tuyết.

Từ Ca: Hả???

Nhiều năm sau, Từ Ca nhìn con rắn trắng được cơm bưng nước rót, rất nghi ngờ việc nó sinh ra muộn chỉ vì lười phá vỏ.

Bảo bối lớn là bản sao của Xà Khí, tính tình dịu dàng đáng tin cậy, luôn thích đi theo cha phơi nắng, săn mồi, chăm sóc gia đình.

Bảo bối thứ hai tóc đen mắt đen, trông ngây thơ vô hại, ai nhìn cũng phải khen một câu ngoan ngoãn, nhưng lại thừa hưởng “tài năng” phá phách của Từ Ca. Chỉ cần anh cả không có mặt, nó sẽ bắt nạt em trai thứ ba.

Bảo bối thứ ba trông giống Từ Ca, ngay cả tính cách cũng không giống con trai, đôi mắt dọc màu vàng lúc nào cũng đẫm nước, bị anh hai bắt nạt quá thì sẽ khóc lóc tìm một cái hang đá để trốn.

Bảo bối thứ tư thừa hưởng ưu điểm của Từ Ca và Đại Xà, dung mạo tinh xảo, nhìn tổng thể giống như một dải lụa trắng. Suốt ngày nằm dài trên cây cổ thụ ngủ, điều này khiến Từ Ca luôn lo lắng nó sau này sẽ không tìm được vợ.

Đợi chúng lớn hơn một chút, có thể hóa thành hình người, Từ Ca và Đại Xà sẽ dẫn chúng đi du sơn ngoạn thủy.

Bảo bối lớn và Vượng Tài đi phía trước, cha già cõng cả nhà trên lưng, Từ Ca tức giận mắng con trai thứ hai đang nằm trên đầu rắn.

Bảo bối thứ hai đành phải bò xuống theo thân rắn của cha, trả lại vị trí cho mẹ. Tự mình bò một đoạn, rồi lại lén lút bò lên đuôi mẹ, nằm dài trên đó cùng em trai thứ tư để lười biếng.

Bảo bối thứ ba được mẹ ôm trong lòng, đắc ý vẫy đuôi với hai con rắn trên đuôi cha.

Đáy mắt Đại Xà tràn ngập ý cười, lưỡi rắn thè ra thụt vào đầy thích thú.

Trên đường đi qua đồng bằng, họ gặp lại Mã nhân nhỏ mà họ đã cứu nhiều năm trước, Mã nhân nhỏ rất biết ơn họ, mời họ đến bộ lạc làm khách.

Vì sắp đến mùa mưa, mà đường đến bộ lạc A Nhĩ Sơn còn rất xa, Từ Ca định từ chối, nhưng nhìn những chú ngựa tràn đầy sức sống trên thảo nguyên, lại nghĩ đến cậu con trai út vô dụng của mình, liền quyết định ở lại bộ lạc Mã nhân vài ngày.

Lời hứa năm xưa đã thành hiện thực, những con rắn nhỏ cưỡi ngựa phi nước đại trên đồng cỏ, vừa oai phong lẫm liệt vừa kỳ quái.

 

Còn Từ Ca chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì cái bình dấm chua phía sau không cho phép cô cưỡi con đực khác.

Vài ngày sống ở bộ lạc Mã nhân khiến Từ Ca rất hài lòng, bởi vì cậu con trai út của cô đã thay đổi, không còn lười biếng như trước nữa, nó thích săn bắt và vui chơi trên thảo nguyên.

Vì vậy, vào ngày chuẩn bị lên đường, cậu con trai út đáng yêu của cô với đôi mắt sáng ngời, mang theo sự rạng rỡ và sức sống của tuổi trẻ, giọng nói trong trẻo vang lên: “Mẹ, con muốn ở lại đây, con thích cuộc sống chạy nhảy trên thảo nguyên cùng Mã Kiệt!”

Từ Ca nhìn con trai đã trưởng thành, nước mắt lưng tròng, loài rắn vốn là động vật sống đơn độc, chỉ là bản tính con người không nỡ chia xa, nhưng con cái rồi cũng sẽ trưởng thành: “Được, nhớ cha mẹ thì về nhà thăm, cha mẹ luôn ở nhà đợi con.”

“Mẹ…” Bảo bối thứ tư nghẹn ngào, ôm chặt mẹ, lưu luyến chào tạm biệt gia đình, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của họ nữa.

Mã Kiệt vỗ vỗ lưng Bảo bối thứ tư, cố gắng nói vài lời ấm áp an ủi.

Bảo bối thứ tư liếc nhìn Mã Kiệt, cong môi, đuôi rắn quấn lấy thân ngựa, thành thạo trở lại dáng vẻ lười biếng.

Thời gian trôi qua, bộ lạc nào xung quanh cũng biết bộ lạc Nhân Mã có một con rắn trắng nhỏ.

 

Nghe nói nó đã đánh bại tộc Ưng, người Mã nhân rất cưng chiều nó, không chỉ vì nó mà học cách săn mồi, còn nướng thịt chín rồi đút cho nó ăn.

Đến khi Từ Ca biết chuyện, thì đã không biết bao nhiêu năm trôi qua rồi.

Gặp lại Hổ Khắc, phía sau hắn có một con vẹt xanh nhạt, là em gái của Phượng Anh, tên là Phượng Vũ.

Cô gái đó rất xinh đẹp và hướng ngoại, không hề sợ người lạ, khi gặp Từ Ca và Đại Xà, cô ấy cũng trò chuyện rất tự nhiên.

 

Khi Từ Ca hỏi khi nào họ sẽ sinh con, cô ấy còn tự tin vỗ ngực: “Năm nay tôi sẽ sinh con với Hổ Khắc.”

Khiến cho khuôn mặt nghiêm nghị của Hổ Khắc đỏ bừng, nhưng khi hắn nhìn Phượng Vũ, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Thời gian ở đại lục thú nhân, theo cách tính của Từ Ca, một năm có bảy trăm ba mươi ngày, vừa đúng bằng hai lần của Trái Đất.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Một năm sau, Hổ Khắc dẫn Phượng Vũ đến đảo đại dương, Bảo bối lớn thay thế Hổ Khắc, trở thành tộc trưởng mới của bộ lạc A Nhĩ Sơn.

Bảo bối thứ hai sau đó đến rừng rậm Mạnh Uyên phía tây, chiếm lấy lãnh địa ở hang ổ cũ của Đại Xà.

Còn Bảo bối thứ ba, lại trái ngược thường lệ, vào ngày hôm sau khi Bảo bối thứ hai rời đi, nó đã chào tạm biệt cha mẹ rồi đến phía tây, sống cùng anh hai.

Còn Từ Ca thì sao? Cô không chịu ngồi yên, sau khi các con rời đi, cô đã đến những nơi xa hơn, Đại Xà luôn chiều chuộng cô, đương nhiên sẽ không từ chối.

“Đại Xà.”

“Ừm?”

“Em yêu anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.