Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 104: Chương 104




Cha mẹ Hồng Huy thấy trong nhà hết tiền, vậy mà lại muốn hắn ta cưới nữ nhi của một thương nhân.

Hồng Huy không muốn cưới nữ nhi của thương nhân, nhất là cha mẹ hắn ta sau khi xem xét, lại nhắm trúng nữ nhi của Trương Uân Quyền.

Trương Uân Quyền đều bị người ta gọi là Trương Xú Tiền, nếu hắn ta có một người nhạc phụ như vậy, người khác sẽ nhìn hắn ta như thế nào?

Hồng Huy càng nghĩ càng tức, có điều đợi tiểu đồng nhắc nhở hắn ta khách đến… Hắn ta liền tươi cười nghênh đón.

Bên kia, nụ cười Lê Thanh Chấp lộ ra sau khi nhìn thấy Hồng Huy, lại rất chân thành.

TBC

Chỉ cần nghĩ đến Hồng Huy cho dù rất chán ghét hắn, cũng sẽ không nhảy từ trên lầu xuống đuổi theo cắn hắn, hắn liền rất vui vẻ.

Thế giới này thật tươi đẹp, tuy rằng đi trên đường thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi hôi thối, nhưng cũng có thể ngửi thấy đủ loại mùi thơm của thức ăn.

Hơn nữa mùi hôi thối này so với mùi vị mạt thế, thật sự chẳng là gì.

Nhìn thấy ven đường có bán bí ngô rang, Lê Thanh Chấp mua một ít, vừa đi vừa ăn.

Ừm, loại không cần nhả vỏ.

Hắn cắn hạt bí, trước tiên ăn phần nhân bên trong, sau đó nhai nát vỏ nuốt xuống bụng, một chút cũng không lãng phí.

Lúc Lê Thanh Chấp đến nhà Vương tỷ, trời đã không còn sớm.

Kim Tiểu Diệp đã thu dọn đồ đạc xong, nhìn thấy hắn liền nói: “Chúng ta về thôi.”

“Ừm.” Lê Thanh Chấp cùng Kim Tiểu Diệp, lên thuyền của Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ hôm nay bán được không ít đồ, cộng lại kiếm được chín mươi mấy văn, tâm tình rất tốt, nhìn thấy Kim Tiểu Diệp liền lải nhải với Kim Tiểu Diệp, vừa lải nhải vừa nhanh chóng chèo thuyền.

Thuyền của bọn họ rất nhanh đã rời khỏi huyện thành.

Trong huyện thành người đông thuyền nhiều, bên ngoài huyện thành lại không có mấy ai… Lê Thanh Chấp hỏi Kim Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, hôm qua ngươi bị đánh, có muốn báo thù không?”

Kim Tiểu Thụ không chút do dự: “Đương nhiên là muốn!”

Hắn đặc biệt muốn báo thù. Tối hôm qua nằm trên giường, hắn càng nghĩ càng tức, hận không thể múc từ nhà xí nhà mình hai thùng phân lớn, hắt vào nhà Trương Xú Tiền.

Nhưng hắn cuối cùng cũng không làm như vậy, hắn sợ bị người ta đánh chết.

Lê Thanh Chấp hỏi: “Tiểu Thụ, tối nay, ngươi có muốn đến cửa nhà Trương Xú Tiền hắt phân không?”

Kim Tiểu Thụ khiếp sợ nhìn Lê Thanh Chấp, không nghĩ tới Lê Thanh Chấp người đọc sách thánh hiền này, vậy mà lại có thể nói ra lời như vậy.

Kim Tiểu Diệp càng thêm nói: “Chàng nói bậy bạ gì đó! Làm loại chuyện này, bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ? Tiểu Thụ sẽ bị đánh chết!”

Ban ngày hôm nay, Kim Tiểu Diệp vẫn luôn lo lắng, sợ có người đến tìm nàng và Kim Tiểu Thụ gây phiền toái.

Dưới trướng Trương Xú Tiền có rất nhiều người, những người này nếu như muốn hại bọn họ…

“Ta chỉ là nói đùa thôi, không cần Tiểu Thụ đi làm, tối nay sẽ có người khác đi làm chuyện này.” Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Diệp sững sờ: “Chàng nói gì?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta nói là, cửa nhà Trương Xú Tiền, tối nay sẽ bị người ta hắt phân.”

“Chàng nói là thật sao?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

“Đương nhiên là thật,” Lê Thanh Chấp cười nói: “Đây là huyện lệnh đại nhân nói cho ta biết, các ngươi đừng nói ra ngoài.”

Kỳ thật đây là chủ ý của hắn, mà đây là bước đầu tiên.

Thế lực của Trương Xú Tiền ở huyện Sùng Thành không nhỏ, lần này tốt nhất có thể nhổ cỏ tận gốc, nếu may mắn, quan huyện Cẩu còn có thể thu hồi một ít quyền hành.

“Tỷ phu, huynh gặp huyện lệnh đại nhân rồi sao?” Kim Tiểu Thụ hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Gặp rồi, huyện lệnh đại nhân còn muốn mời ta ăn cơm, nhưng ta từ chối.”

Kim Tiểu Thụ: “… Tỷ phu, sao huynh cũng học được cách khoác lác rồi?”

Lê Thanh Chấp cười nói: “Ta không có khoác lác, huyện lệnh đại nhân rất thích ta, coi ta như bạn vong niên.”

Kim Tiểu Thụ càng thêm hoài nghi.

Kim Tiểu Diệp lại không giống vậy, nàng ở chung với Lê Thanh Chấp lâu như vậy, biết Lê Thanh Chấp có bản lĩnh thật sự: “Tiểu Thụ, tỷ phu của đệ không có khoác lác, chàng ấy thông minh lắm đấy!”

Kim Tiểu Thụ: “….”

Được rồi, tỷ tỷ của hắn cũng tin tưởng, vậy hắn cũng miễn cưỡng tin tưởng một chút.

Ba người Lê Thanh Chấp vừa về đến nhà, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao liền chạy xông ra, ôm lấy Lê Thanh Chấp: “Cha, con nhớ cha lắm!”

Lê Thanh Chấp luôn nói với hai đứa nhỏ là nhớ chúng, hai đứa nhỏ cũng bắt chước, nói nhớ Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Cha cũng nhớ hai con, Đại Mao Nhị Mao, lại đây, hôn cha một cái nào!”

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chờ Lê Thanh Chấp hôn.

Hôn xong, Lê Thanh Chấp liền lấy hạt bí ngô cho bọn chúng: “Hôm nay cha mua được ít hạt bí ngô ở huyện thành, hai con cầm lấy ăn đi.”

 

Hai đứa nhỏ nhận lấy hạt bí ngô, liền đi tìm Triệu Tiểu Đậu.

Triệu Tiểu Đậu lớn hơn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, ngày thường rất hay chăm sóc chúng, cho nên Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đối với việc trong nhà có thêm một người anh trai một chút cũng không bài xích, thậm chí còn rất bám Triệu Tiểu Đậu.

Lê Thanh Chấp có thể yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà, chính là bởi vì có Triệu Tiểu Đậu trông chừng chúng.

“Tỷ phu, cho ta một ít hạt bí ngô được không?” Kim Tiểu Thụ hỏi.

“Ngươi tự mình đi lấy là được.” Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Thụ nghe vậy, chen vào bên cạnh Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, lấy ra một cái túi gấm liền bắt đầu đựng hạt bí ngô, đựng đầy một túi gấm.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao trơ mắt nhìn hạt bí ngô vơi đi một phần ba.

Kim Tiểu Thụ có chút ngại ngùng: “Đại Mao Nhị Mao, lần sau cữu cữu sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Lê Đại Mao nói: “Không cần đâu, cữu cữu không có tiền.”

Kim Tiểu Thụ khẽ ho một tiếng: “Ai nói cữu cữu không có tiền? Cữu cữu của hai đứa có rất nhiều tiền!”

“Vậy sao.” Lê Đại Mao không tin lời Kim Tiểu Thụ nói, nó đều nhìn thấy, cữu cữu nó mỗi ngày đều đưa tiền cho mẹ nó!

Trước kia không tin tưởng Lê Thanh Chấp là Kim Tiểu Thụ, quay đầu lại đã bị hai đứa cháu trai của mình hoài nghi.

Kim Tiểu Thụ không ăn hạt bí ngô, hắn cất túi gấm vào trong ngực, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, chờ cơm nước.

Hắn sắp c.h.ế.t đói rồi!

Có điều hiện tại đã tốt hơn nhiều, trước kia ở nhà họ Kim một ngày ăn hai bữa, ngày nào hắn cũng đói meo, suýt chút nữa giống tỷ phu hắn ăn cỏ dại.

Đương nhiên hắn không ăn cỏ dại, bình thường chính là ra ruộng đào một củ cải trắng củ cải đỏ gì đó, rửa sạch trực tiếp gặm, có lúc còn chạy vào bếp sờ trộm dưa muối mà bà nội hắn đã muối xong để trong vại ăn.

Trứng gà lương thực gì đó, bà nội hắn đều sẽ cất kỹ, nhưng vại dưa muối vẫn luôn để trong bếp.

Bữa cơm nhà họ Lê hôm nay vẫn rất thịnh soạn, có canh trứng rau cải, còn có thịt hấp.

Thịt thái thành lát mỏng đổ chút xì dầu trực tiếp cho lên xửng hấp chín, ăn rất ngon, nước thịt đó chan cơm, càng khiến người ta hận không thể ăn thêm ba bát lớn.

Đương nhiên, nước thịt là của ba đứa nhỏ, những người khác không có phần.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đang vui vẻ ăn cơm, liền có người từ ngoài đi vào.

Người đến là Kim tiểu cô, nhìn thấy trên bàn nhà họ Lê có thịt, bà ta nuốt nước miếng: “Tiểu Diệp, nhà các ngươi thật sự là phát đạt rồi, ngày nào cũng ăn thịt.”

Kim Tiểu Diệp nói: “A Thanh bị thương, Đại Mao Nhị Mao đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên mới ăn uống khá hơn một chút.”

Kim tiểu cô nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, nhưng Kim Tiểu Diệp cũng không gọi bà ta ngồi xuống ăn.

Kim Tiểu Diệp sẽ không làm loại chuyện này, thật sự làm như vậy, về sau Kim tiểu cô mỗi ngày đến vào giờ cơm thì làm sao bây giờ?

Ăn cơm xong trong chớp mắt, Kim Tiểu Diệp cầm một ít hạt bí ngô đưa cho Kim tiểu cô: “Tiểu cô, cô đến đây có chuyện gì sao?”

Kim tiểu cô nói: “Có chuyện! Tiểu Diệp, chẳng phải ngươi quen biết với Diêu sao công sao? Ngươi có thể giúp ta nói với hắn một tiếng, để hắn thu nhận Tiểu Thiên nhà ta làm đồ đệ hay không?”

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu cô, sao cô không tự mình đi nói?"

Kim tiểu cô là muội muội ruột của cha nàng, cũng là tiểu cô của Kim Mạt Lị, sao không tự mình đi nói, cứ phải tìm nàng?

Kim tiểu cô vẻ mặt ngượng ngùng: "Diêu sao công nói nhà ta Tiểu Thiên còn nhỏ..."

Con trai Kim tiểu cô tuổi cũng không còn nhỏ, Diêu sao công nói vậy rõ là lời khéo, nói trắng ra là không muốn.

Việc này cũng thường tình, dù sao con trai Kim tiểu cô có hơi ngốc.

Kim tiểu cô suốt ngày nói chồng mình thật thà, con trai ngốc nghếch, đây là sự thật, chồng con bà ta làm ruộng thì được, làm việc khác e là không xong.

Kim Tiểu Diệp nói: "Tiểu cô, vậy ta cũng không có cách nào, ta và nhà họ Diêu quan hệ cũng không tốt đẹp gì."

Kim tiểu cô kỳ thực cũng không cảm thấy Kim Tiểu Diệp và Diêu sao công quan hệ có thể tốt đẹp đến đâu, Kim Tiểu Diệp và Kim Mạt Lị vẫn luôn bất hòa, Diêu Chấn Phú rõ ràng không thích Lê Thanh Chấp, hai nhà tuy là hàng xóm, nhưng phỏng chừng chỉ là tình nghĩa bề ngoài.

Bà ta đến tìm Diêu sao công bị từ chối, nhân tiện ghé qua chỗ Kim Tiểu Diệp thử vận may, Kim Tiểu Diệp nguyện ý giúp thì giúp, không muốn giúp cũng chẳng sao.

Kim tiểu cô bèn nói sang chuyện khác: "Tiểu Diệp, Diêu Tổ Minh nói Diêu sao công cái eo sợ là không khỏi được, còn nói nhà họ Diêu sớm muộn cũng bị Diêu Chấn Phú phá sạch..."

Lê Thanh Chấp: "..."

Cái miệng Diêu Tổ Minh thật sự rất nhiều chuyện, đương nhiên Kim tiểu cô cũng chẳng kém gì!

Kim tiểu cô nói rất lâu, vẫn còn muốn nói tiếp mới chịu rời đi.

Nhà nhà họ Diêu bên cạnh vẫn rất náo nhiệt, ruộng nước nhà họ chỉ còn sáu mẫu, nhưng vẫn còn kha khá ruộng khô.

Vườn rau quanh nhà bọn họ cũng có hơn một mẫu, còn có ba mẫu đất trồng dâu tằm.

Hiện tại vườn rau nhà họ chỗ nào chưa trồng rau, đều bị người a cẩn thận cuốc xới, ngay cả ruộng dâu nhà họ, cũng có người giúp cuốc xới, trồng thêm một ít rau củ.

Làm đồ đệ của Diêu sao công, sau này sẽ có thu nhập ổn định, thanh niên trong làng ai ai cũng muốn.

"Diêu sao công tha hồ lựa chọn, thật là, chẳng qua chỉ là nghề chèo thuyền thôi mà..." Lê Lão Căn giọng chua chát.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.