Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 311: Chương 311




Trước đây đồ của Kim Diệp tú phương làm ra chất lượng cũng được, nhưng không tính là quá tốt.

Bây giờ thì khác!

Tay nghề của những nữ công nàng tuyển dụng ngày càng tốt, hiện tại đồ của Kim Diệp tú phương làm ra, chất lượng chắc chắn là nhất đẳng.

“Lời Kim chưởng quỹ nói, chắc chắn không sai.” Ngô Bạch Xuyên cười tủm tỉm, lại hỏi thêm vài câu về chuyện của Lê Thanh Chấp, sau đó mới hài lòng rời đi.

Sau khi Ngô Bạch Xuyên đi rồi, Kim Tiểu Diệp hỏi Vương tỷ: “Vương tỷ, Cẩm Nương vẫn chưa đến sao?”

Phương Cẩm Nương đang mang thai, Kim Tiểu Thụ bây giờ lại mở thuyền hành không cần tự mình đi giao hàng… gần đây thời gian Phương Cẩm Nương đến Kim Diệp tú phương muộn hơn trước không ít.

Nhưng dù muộn đến đâu, bình thường giờ này, Phương Cẩm Nương chắc chắn đã đến rồi.

“Vẫn chưa đến, ta cũng đang thấy lạ!” Vương tỷ nói.

Kim Tiểu Diệp hơi lo lắng: “Ta đến cửa hàng của cha mẹ ta xem sao.”

Hiện tại cha mẹ nàng mở cửa hàng ở huyện thành, buổi sáng đều cùng Phương Cẩm Nương ra ngoài.

Kim Tiểu Diệp đang định đi ra ngoài, Kim Tiểu Thụ dẫn Phương Cẩm Nương và Kim phụ Kim mẫu đến, vừa đến liền nói: “Tỷ, nhà tiểu cô xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Kim Tiểu Diệp không hiểu.

Tuy Lê Thanh Chấp thường xuyên trò chuyện với Kim tiểu cô, nhưng quan hệ của Kim Tiểu Diệp với Kim tiểu cô rất bình thường.

Kim tiểu cô là con gái đã xuất giá, Kim Tiểu Diệp cũng là con gái đã xuất giá, hai nhà không qua lại như người thân, lại thêm nhà Kim tiểu cô ngoài Kim tiểu cô ra, những người khác đều ít nói… Kim Tiểu Diệp với cha mẹ chồng của Kim tiểu cô không quen biết chút nào.

Trong số những nữ công Kim Tiểu Diệp tuyển từ thôn Miếu Tiền, có con gái mười lăm tuổi của Kim tiểu cô, nhưng nàng không hề ưu ái cô bé này.

Việc này cũng bình thường, phải biết rằng những nữ công nàng tuyển, một nửa đều có quan hệ họ hàng với nàng, Kim Miêu Nhi và nàng là người cùng họ.

Kim Tiểu Thụ nói: “Cha của Diêu Tổ Minh đến nhà tiểu cô trộm hồng, ngã từ trên cây hồng xuống chết, nhà bọn họ bắt nhà tiểu cô bồi thường.”

Kim Tiểu Diệp: “Đệ kể rõ ràng xem nào.”

Kim Tiểu Diệp không ít lần nghe Kim tiểu cô phàn nàn về nhà Diêu Tổ Minh, biết nhà Diêu Tổ Minh thường xuyên đến nhà Kim tiểu cô trộm đồ.

Nhưng lại xảy ra chuyện trộm hồng ngã chết… việc này Kim Tiểu Diệp không ngờ tới.

Kim Tiểu Thụ kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Chuyện bắt đầu từ tối hôm qua.

Đúng như lời Kim tiểu cô phàn nàn, nhà Diêu Tổ Minh thường xuyên đến nhà bọn họ trộm đồ, chủ yếu là trộm rau.

Mấy hôm nay, hồng trên hai cây hồng nhà Kim tiểu cô đã chín, nhà Diêu Tổ Minh đương nhiên không nhịn được… tối hôm qua Diêu Tổ Minh không có nhà, ra ngoài đánh bạc, cha của Diêu Tổ Minh liền dẫn con trai của Diêu Tổ Minh, cùng nhau đến nhà Kim tiểu cô trộm hồng.

Con trai của Diêu Tổ Minh trạc tuổi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, không trèo lên cây được, vì vậy cha của Diêu Tổ Minh đi trèo cây.

Lão già trộm hồng động tĩnh không nhỏ, đương nhiên kinh động đến nhà Kim tiểu cô, Kim tiểu cô biết chắc chắn là nhà họ Diêu lại đến trộm đồ, lập tức mắng chửi…

Kim tiểu cô đột nhiên lên tiếng, cha của Diêu Tổ Minh giật mình, không chú ý, liền ngã từ trên cây xuống.

Cây hồng thường không cao, bình thường cho dù ngã xuống cũng không sao, nhưng chân cha của Diêu Tổ Minh bị cành cây kẹt lại, khiến ông ta rơi xuống đất theo tư thế đầu chúi xuống.

Chuyện này cũng coi như xong, dưới gốc cây lại còn có một tảng đá.

Đầu cha của Diêu Tổ Minh đập vào tảng đá, giãy giụa một hồi liền tắt thở.

Chuyện này kỳ thực không trách Kim tiểu cô, nhưng nhà Diêu Tổ Minh không phải người tốt… sau khi Diêu Tổ Minh trở về, liền chặn ở cửa nhà Kim tiểu cô, nói Kim tiểu cô hại c.h.ế.t cha hắn ta, bắt Kim tiểu cô bồi thường cho hắn ta bốn mươi lượng bạc.

Nhà Kim tiểu cô điều kiện cũng tạm được, cha chồng và chồng bà ta đều siêng năng cần cù, trước đây khi xây dựng bến tàu mới, chồng bà ta được chọn, làm việc mấy tháng kiếm được mấy lượng bạc.

Thêm vào đó mẹ chồng của Kim tiểu cô nổi tiếng keo kiệt, so với Kim lão thái thái còn hơn chứ không kém, nhà bọn họ có chút tích lũy.

Tình hình này, Diêu Tổ Minh là hàng xóm của bọn họ rất rõ ràng, cho nên mới vòi vĩnh.

Nhà Kim tiểu cô chắc chắn không muốn đưa, nhưng Diêu Tổ Minh quá hung dữ, ra vẻ muốn đánh người, chồng và cha chồng của Kim tiểu cô lại nhát gan… tối hôm qua, bọn họ đã bị Diêu Tổ Minh lấy mất năm lượng bạc.

Nếu không phải hàng xóm láng giềng khuyên can, tối hôm qua Diêu Tổ Minh cũng sẽ không rời khỏi nhà bọn họ!

Cả nhà run sợ suốt đêm, sáng sớm hôm nay liền trốn đến nhà Kim đại bá.

Diêu Tổ Minh thấy vậy, liền dẫn theo người thân và đám bạn bè không ra gì của hắn ta, chặn ở cửa nhà Kim đại bá.

Kim Tang Thụ sau khi gia nhập thuyền hành của Kim Tiểu Thụ, trời chưa sáng đã ra ngoài không có nhà, không bị chặn lại, nhưng Kim Liễu Thụ thời gian này vẫn luôn bán đồ kho, ra ngoài muộn hơn, liền bị nhà họ Diêu chặn lại ở nhà cùng với Kim Táo Thụ.

Còn có một nhà Kim Tiểu Thụ…

Kim Tiểu Thụ bọn họ gần đây cũng ra ngoài muộn, lúc ra ngoài vừa vặn gặp nhà họ Diêu đến…

 

Dù sao cũng là họ hàng, hắn cũng không thể mặc kệ mà bỏ đi… Kim Tiểu Thụ chỉ có thể ở lại khuyên can, nhưng chẳng có tác dụng gì, Diêu Tổ Minh căn bản không nghe hắn.

Tuy nhiên, vì Lê Lão Căn cách đây không lâu đã khoe khoang trong thôn, nói ông đã cùng Cẩu đồng tri và Trương tuần phủ ăn cơm, cho nên đám Diêu Tổ Minh cũng không dám làm gì nhà Kim Tiểu Thụ.

Kim Tiểu Thụ đối mặt với tình huống này cũng không biết làm thế nào, nghĩ đến nếu không đến huyện thành thì cha mẹ hắn không kịp mở cửa hàng, liền dẫn Kim phụ Kim mẫu đến huyện thành trước.

“Tỷ, đệ còn phải về xem sao, tỷ trông nom Cẩm Nương nhé.” Kim Tiểu Thụ nói với Kim Tiểu Diệp.

Hắn không dám để Phương Cẩm Nương về, sợ Phương Cẩm Nương bị kinh hãi, nhưng hắn là người nhà họ Kim, chuyện này Kim tiểu cô không sai, hắn nhất định phải về bênh vực Kim tiểu cô.

Ở nông thôn, chính là như vậy, giúp đỡ lẫn nhau.

Kim Tiểu Diệp nói: “Ta đi cùng đệ về.”

Theo như lời Kim Tiểu Thụ, Diêu Tổ Minh đã khiêng t.h.i t.h.ể cha hắn đến cửa nhà họ Kim!

Thật quá đáng!

Hơn nữa, dù nàng không thích Kim tiểu cô keo kiệt, đó cũng là tiểu cô của nàng!

Kim Tiểu Diệp để Phương Cẩm Nương và Vương tỷ trông coi cửa hàng, vội vàng đi về phía thôn Miếu Tiền.

Lê Thanh Chấp bọn họ ra ngoài từ sớm, nhưng khi về đến huyện Sùng Thành, trời đã không còn sớm nữa.

Thuyền của bọn họ dừng ở bến tàu cũ của huyện Sùng Thành, Lê Thanh Chấp định mua chút đồ ăn ở đây, sau đó mới về nhà.

Nếu không… Kim Tiểu Diệp ngày thường sẽ không nấu nhiều thức ăn, hắn về nhà nếu không có cơm ăn thì sao?

Sau khi thuyền cập bến, Lê Thanh Chấp là người đầu tiên xuống thuyền, sau đó liền thấy một người quen mắt: “Đỗ huynh?”

Lê Thanh Chấp không ngờ sẽ gặp Đỗ Vĩnh Ninh ở huyện Sùng Thành. Đỗ Vĩnh Ninh cũng không ngờ vừa xuống thuyền, đã thấy Lê Thanh Chấp từ chiếc thuyền vẫn luôn đi theo sau thuyền hắn xuống.

“Lê huynh.” Vẻ mặt Đỗ Vĩnh Ninh khó coi. Kỳ thi Viện lần này, hắn xếp thứ mười một, Lê Thanh Chấp chắc chắn sẽ cười nhạo hắn…

Lê Thanh Chấp căn bản không đi xem bảng thông báo, đương nhiên không biết thứ hạng của Đỗ Vĩnh Ninh, nhưng hắn cảm nhận được sự bài xích của Đỗ Vĩnh Ninh đối với mình, hắn vội về nhà, cũng không muốn nói nhiều với Đỗ Vĩnh Ninh:

“Trùng hợp quá. Đỗ huynh, ta còn có việc, xin phép đi trước.”

Đỗ Vĩnh Ninh không biết Lê Thanh Chấp vội về nhà, thấy Lê Thanh Chấp mặt mày lạnh nhạt, cứ tưởng Lê Thanh Chấp khinh mình chẳng muốn nói chuyện, sắc mặt càng thêm khó coi, bèn buột miệng:

"Lê huynh đỗ án thủ có khác, chẳng thèm để mắt tới ai nữa."

Thật là đổ oan! Rõ ràng Đỗ Vĩnh Ninh mới là kẻ đổi thái độ!

Lê Thanh Chấp cạn lời: "Đỗ huynh mặt mày sa sầm, còn trách người ta chẳng thèm để ý tới mình?"

"Ngươi... rõ ràng là ngươi khinh ta!" Đỗ Vĩnh Ninh giận dữ.

Ngày thường dù có tức giận, hắn cũng giữ thể diện, nhưng hôm nay... thứ hạng thi viện thấp như vậy, khiến hắn quá khó chịu!

TBC

Điều khiến hắn càng thêm khó chịu, chính là những lời bàn tán của người khác về hắn, hắn không ngờ người ta lại nhìn hắn như vậy!

Chẳng lẽ Lê Thanh Chấp cũng cho rằng hắn tự cao tự đại mà chẳng có bản lĩnh gì?

"Ta khi nào thì khinh ngươi?" Lê Thanh Chấp bất đắc dĩ.

"Chính là bây giờ! Lê Tử Tiêu, thứ hạng thi viện này chắc chắn có vấn đề, ta không thể nào xếp thứ mười một..."

"Ngươi xếp thứ mười một?" Lê Thanh Chấp có chút kinh ngạc.

"Ngươi xếp thứ mười một?" Chu Tầm Miểu cũng tò mò.

Đỗ Vĩnh Ninh nhận ra điều gì đó không đúng: "Các ngươi không biết?"

Lê Thanh Chấp nói: "Ta chưa xem bảng."

Chu Tầm Miểu nói: "Ta có xem, nhưng thấy thủ khoa là Lê huynh liền đi, không xem tiếp."

Hắn không thân với Đỗ Vĩnh Ninh, trước kia Đỗ Vĩnh Ninh mở hội đọc sách cũng không mời hắn, hắn tất nhiên không thể nào cố ý đi xem thứ hạng của Đỗ Vĩnh Ninh.

Từ Khải Phi tuy xem hết cả bảng, nhưng dạo này hắn bế quan đọc sách, căn bản không quen biết Đỗ Vĩnh Ninh.

Đỗ Vĩnh Ninh nghẹn họng nhìn Lê Thanh Chấp, cảm thấy mất hết mặt mũi.

Người ta căn bản không biết thứ hạng của hắn, không hề có ý cười nhạo hắn, vậy mà hắn ở đây nhảy dựng lên.

Cũng thật trùng hợp, đúng lúc này, lại có một chiếc thuyền đến, trên mũi thuyền còn có Chu Tiền.

Chu Tiền thấy họ có chút kinh ngạc: "Lê hiền chất, Tầm Miểu, sao hôm nay các ngươi đã về rồi?"

Chu Tiền còn đang định ngày mai đến tỉnh thành đón người, vậy mà con trai hắn đã về rồi?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.