"Tướng quân, người Đại Khang lại lao xuống từ trên dốc Đại Mãng!” “Chưa chịu kết thúc hả?”
Đan Châu vén chăn lên, đi ra ngoài lều.
Từ xa nhìn về phía dốc Đại Mãng, quả nhiên có một đội binh lính cầm đuốc đi xuống dốc.
Nhìn không rõ bao nhiêu người, cũng không thấy rõ đang làm gì.
“Bọn họ có khả năng đang xuống núi tiểu tiện, đừng quan tâm bọn họ”.
Đan Châu nhớ tới cái bẫy buổi chiều, trong lòng tức giận không thôi, phất tay áo, chuẩn bị vào lều yên giấc.
Nhưng đi tới của lều, đột nhiên dừng bước, căn dặn: “Thông báo cho Tây Doanh, thủ vệ tuần tra ban đêm tăng gấp đôi. Còn nữa, phái thêm một số lính trinh sát qua đó, xem người Đại Khang lại đang giở trò quỷ gì”.
“Rõ!”, cận vệ gật đầu tuân lệnh.
Đan Châu phiền não đi vào trong lều.
Chỉ là, lần này gã không ngủ mà đợi lính trinh thám báo cáo.
Cứ thế đợi qua nửa canh giờ, ngay khi Đan Châu chuẩn bị ngủ gật thì lính trinh sát cuối cùng cũng trở lại.
“Người Đại Khang lại đang giở trò gì?” Đan Châu ngồi thẳng người nghiêm túc hỏi.
“Bọn chúng... Bọn chúng đi săn!” Lính trinh sát do dự một chút mới trả lời.
“Đi săn hả?” Đan Châu hoài nghi mình nghe nhầm.
Lính Đại Khang ồn ào nửa đêm là đi săn sao?
“Đúng ạ, chúng đi săn”, lính trinh thám xòe ngón tay ra đếm: “Bọn chúng tổng cộng săn được một con heo rừng, sáu con thỏ rừng, bảy con gà,... à, bọn chúng dọc đường còn ca hát, cứ hát đi hát lại mấy câu: đoàn kết là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép, cứng hơn sắt, mạnh hơn thép...”
Lính trinh sát cũng là một chàng trai thật thà, vừa nói vừa không tự chủ mà cất tiếng hát, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mắt của Đan Châu đã tối sầm lại.
Hắn còn hát rất hay.
Xem ra hắn thật sự không lười biếng mà còn đi theo nhân viên hộ tống suốt một chặng đường.
Mấy tên cận vệ gác cửa tên nào tên nấy đều bối rối.
Lính trinh sát không phải tới đây báo cáo tình hình quân địch sao?