Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 103: Chương 103




Tần Tĩnh Trì cười khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé.

Một lát sau, Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản nói: "Oản Oản, chúng ta hay là tìm hai người đi theo nàng học làm tôm hùm cay cùng lẩu cua thịt đi, mỗi ngày chỉ có nàng làm, quá mệt mỏi!"

Cha và nương lớn tuổi rồi, làm cũng mệt.

Giang Oản Oản cẩn thận suy tư một chút, nói: "Chàng nói cũng đúng, sau khi chúng ta mở quán lẩu thì càng bận rộn.

Chỉ là, không có người thích hợp, phải chịu khó chịu làm việc mới được.

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một hồi nói: "Hay là chọn hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang trong thôn đi, hai người đều là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chịu được khổ. Năm ngoái Lâm Lộ còn đến tửu lâu học qua mấy tháng, chỉ là sau đó cha nương cậu ấy vì bệnh liên tiếp qua đời, cũng không đi nữa.”

Giang Oản Oản mơ hồ nhớ đến hai huynh đệ kia, ca ca Lâm Lộ tuy ít nói nhưng mà hiền lành lại thành thật, còn rất chịu khó làm việc, mỗi ngày đều đi huyện làm công tích góp tiền, nói muốn cưới thê tử cho đệ đệ.

Tiểu đệ Lâm Giang là một thiếu niên vui vẻ, hay cười và được mọi người yêu quý. Dù có vóc dáng nhỏ bé nhưng cậu ấy vẫn có thể phụ giúp một tay.

 

Hai người bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, quả thật đều là người đáng thương.

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta về sớm một chút, đi hỏi một chút đi.”

Đoàn Đoàn đặt bàn tay nhỏ bé trước ngực, nghe hai người nói, mềm mại nói: "Nương, con biết Lâm Giang thúc thúc, trước kia còn cho Đoàn Đoàn ăn bánh!"

Giang Oản Oản nhéo nhéo mặt cậu bé, cười nói: "Vậy sao? Đoàn Đoàn có cảm ơn Lâm Giang thúc thúc không?

Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên rồi, sau khi Đoàn Đoàn nói, Lâm Giang thúc thúc còn sờ đầu Đoàn Đoàn, nói Đoàn Đoàn rất ngoan!"

Tần Tĩnh Trì cũng phụ họa: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật hiểu chuyện!”

 

Tiểu tử tỏ vẻ kiêu ngạo nhích lại gần, đang muốn cọ cọ cha cậu bé, lại đột nhiên nhớ tới mình còn đang tức giận: "Hừ! Đương nhiên Đoàn Đoàn hiểu chuyện rồi! Đều là nương dạy!"

Nói xong thì nhích tới trước, cái đầu nhỏ chôn vào cổ Giang Oản Oản.

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn Giang Oản Oản một cái: “Được! Tiểu gia hỏa này còn tức giận.”

Giang Oản Oản thầm nở nụ cười, vỗ m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn, dỗ ngủ.

Khóe miệng Đoàn Đoàn nhếch lên, dưới sự vỗ nhẹ của nàng, từ từ bắt đầu buồn ngủ, cậu bé nhỏ giọng nói thầm: "Cha cũng đừng ôm Đoàn Đoàn đi nha."

Nói xong liền ngáp một cái, chậm rãi ngủ say.

Cả người Giang Oản Oản bị hai cha con ôm ấm áp, nàng cũng thấy mệt mỏi buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt ngủ ngoan ngoãn của hai người, nhếch môi khẽ cười, hôn nhẹ lên mặt họ một cái mới quấn chặt chăn, đầu tựa vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, một lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, sau buổi trưa, Tưởng Đại Hải lại đến giao tôm cua: "Tĩnh Trì, mau ra phụ ta khuân đồ với, mấy hôm nay vận may của ta thật sự không tệ, tôm cua đều được mấy trăm cân, còn có một thùng to nghêu nữa!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng hắn ta, vội vàng bước ra khỏi cửa tiệm, cùng nhau khiêng thùng.

"Đại Hải ca, mẻ tôm huynh đánh bắt lần này béo thật đấy, nhìn còn to hơn cả mẻ trước nữa."

Tưởng Đại Hải cười hiền hậu: "Cũng là do ta may mắn thôi!"

Hai người khuân tôm cua xong, Tần Tĩnh Trì liền dẫn hắn ta vào trong tiệm: "Đại Hải ca, huynh cứ ngồi đây, đệ bảo Oản Oản làm cho huynh một phần lẩu cua thịt để nếm thử, huynh còn chưa ăn bao giờ mà."

“Ừ! Được!”

Tưởng Đại Hải nhìn khách trong và ngoài cửa tiệm, vô cùng kinh ngạc, ôi chao, sao khách lại đông thế này!

Hắn ta ngồi gượng gạo ở chỗ gần bếp, không lâu sau Tần Tĩnh Trì bưng một nồi đất đựng món lẩu cua thịt đặt trước mặt hắn ta, sau đó nhanh chóng múc cho hắn ta một bát cơm to: "Đại Hải ca, huynh cứ ăn trước đi, đệ đi làm việc đã.”

“Được được được, đệ không cần lo cho ta.”

Tưởng Đại Hải ngửi thấy mùi thơm phức trước mặt, nhìn nồi lẩu cua thịt trong nồi đất vẫn còn sôi nhẹ, hắn ta nuốt nước miếng, vội vàng rút đũa ra.

Vừa ăn một miếng, hắn ta liền trợn tròn mắt, trong nháy mắt ngây người tại chỗ. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôm cua trong nồi đất, thật sự không hiểu nổi con côn trùng khó ăn như vậy lại có thể chế biến thành món ngon như thế!

Cả thịt tôm và thịt cua đều tươi ngon vô cùng, nước sốt bên trong đặc sánh, còn thơm hơn cả thịt!

Hắn ta ngây người một lúc lâu mới tiếp tục ăn ngấu nghiến, múc nước sốt và thịt tôm cua cho lên cơm, ăn từng miếng từng miếng một. Chẳng mấy chốc, nồi đất đã được quét sạch, hắn ta ngồi phịch xuống ghế, ợ lên một tiếng.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, hắn ta mới mở cửa bếp định trả tiền rồi đi: "Tĩnh Trì, chỗ này của các đệ hết bao nhiêu tiền?"

Chưa đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, Giang Oản Oản nghe thấy tiếng hắn ta, liền cười đáp: "Đại Hải ca, không cần tiền đâu, đây đều là do huynh giúp bọn muội đánh bắt, mời huynh ăn là chuyện nên làm, sau này mỗi lần huynh đến giao hàng thì cứ ăn ở tiệm rồi hãy về."

Tưởng Đại Hải cười tươi gật đầu: "Vậy thì cảm ơn đệ muội nhé, món muội làm ngon quá!”

“Vậy huynh về trước đây.”

Tần Tĩnh Trì gọi hắn ta quay người định đi, bất đắc dĩ kéo hắn ta lại: "Đại Hải ca, tiền còn chưa trả mà, còn nữa, huynh đợi một chút, Oản Oản xào một phần tôm hùm đất cay cho huynh mang về ăn.”

Tưởng Đại Hải gãi đầu, cười nói: “Ăn ngon quá, quên mất.”

“Tôm hùm đất chắc cũng ngon lắm, vậy ta đợi nhé.”

Cuối cùng khi Tưởng Đại Hải bước ra khỏi cửa tiệm, một tay nắm chặt túi vải đựng bạc vụn và tiền đồng, tay kia xách theo túi tôm hùm đất mà phu thê Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đặc biệt làm cho hắn ta, ước chừng khoảng bốn, năm cân!

Hắn ta ngồi trên xe bò, ngửi mùi thơm thoang thoảng, vẻ mặt đắc ý, tâm trạng vô cùng sảng khoái!

Người đánh xe ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, nước miếng chảy ròng ròng, nhịn một lúc lâu mới mở miệng: "Đây là thứ gì vậy? Sao lại thơm như vậy?"

Tưởng Đại Hải cười ha hả, nói: "Ta giao hải sản cho một quán ăn ở huyện Khúc Phong, đây là lão bản nhà người ta đặc biệt làm cho ta mang về nhà ăn đấy, thơm chứ?"

Người đánh xe gật đầu liên tục, sau đó bàn bạc với hắn ta: "Có thể bán cho ta một ít không? Tôi muốn nếm thử."

Tưởng Đại Hải kéo túi tôm hùm đất lại gần mình hơn: "Thế thì không được, phải mang về cho thê tử và nhi tử ta nếm thử chứ! Ngươi thực sự muốn ăn thì đến Tiệm hải sản của An An ở huyện Khúc Phong để mua nhưng phải đi sớm đấy, khách xếp hàng dài lắm.”

Người đánh xe bĩu môi: "Thôi thôi, lần sau ta tự mua vậy, còn được ăn tươi nhất nữa.”

Tần Tĩnh Trì tiễn Tưởng Đại Hải ra cửa liền vào bếp phụ giúp, Giang Oản Oản canh chừng nồi tôm hùm đất trên bếp, đột nhiên vỗ đầu: "Hỏng rồi, quên nói với Đại Hải ca, phải bảo huynh ấy đánh bắt nhiều hơn, tiệm chúng ta mỗi ngày cần hơn hai trăm cân tôm và hơn hai trăm cân cua, hoàn toàn không đủ.”

Tần Tĩnh Trì an ủi: “Không sao, đừng vội, đợi hai ngày nữa huynh ấy đến rồi nói sau, cũng không biết một mình huynh ấy có thể đánh bắt được nhiều như vậy không.”

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Nghĩ đến hôm nay còn phải đi tìm hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang, Giang Oản Oản định đóng cửa sớm. Mọi ngày thường đóng cửa vào khoảng năm giờ chiều, hôm nay nàng ước chừng khoảng bốn giờ chiều sẽ không bán nữa.

Nhiều người vừa đến xếp hàng, nghe tin này, ở ngoài cửa tiệm than thở một hồi lâu mới miễn cưỡng rời đi.

"Cha, A Nghiễn, chúng ta về thôi."

Nghe Giang Oản Oản nói, Tần phụ và Tần Tĩnh Nghiên nhanh chóng cất chổi, cùng phu thê họ đi ra khỏi cửa tiệm.

Hôm nay Tần mẫu vốn cũng muốn đến phụ giúp, tiện thể cùng Giang Oản Oản đi mua bông vải gì đó nhưng sáng nay bà bị ho, Giang Oản Oản liền bảo bà ở nhà trông Đoàn Đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.