Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 119: Chương 119




Thấy hắn mở cửa đi vào, đôi mắt của hai người lập tức trở nên sáng lấp lánh mà nhìn hắn.

Tần Tĩnh Trì đang muốn nói gì đó thì bị tiếng nói của Đoàn Đoàn cắt nang.

“Nương nương, cha về rồi, cha mau nằm xuống ôm con ngủ đi, người của cha rất ấm áp!”

Sau đó, tiểu tử duỗi cánh tay nhỏ ra vẫy hắn: “Cha… Cha mau tới đây đi! Đoàn Đoàn và nương lạnh lắm đó!”

Giang Oản Oản cũng đang mong chờ nhìn hắn.

Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười nói: “Biết rồi biết rồi, con quả thực là một tiểu quỷ láu cá mà, để cha sưởi ấm chăn cho hai mẫu tử.”

Nói xong, hắn lập tức thay áo trong rồi nằm vào trong chăn, sau đó ôm cả hai mẫu tử vào trong lòng.

Ai ngờ bởi vì hắn vừa từ bên ngoài đi vào nên trên người nào còn chút hơi ấm.

 

Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản bị hắn ôm lập tức lạnh tới mức run cầm cập.

Gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn dán vào gương mặt lạnh buốt của hắn, cậu bé lập tức lạnh tới mức hét lên: A! Cha! Cha lạnh quá! Cha đừng ôm Đoàn Đoàn và nương nữa!”

“Mau... Mau thả Đoàn Đoàn ra!”

Đôi chân nhỏ trắng như ngó sen của tiểu tử đạp nhẹ vào hắn, cậu bé đang cảm thấy rất ghét cha.

Giang Oản Oản vừa cười vừa cố ôm Đoàn Đoàn vào trong n.g.ự.c mình, nàng khẽ đánh Tần Tĩnh Trì một cái: “Chàng đừng nằm sát vào đây, lạnh như băng!”

Mẫu tử hai người càng không bằng lòng thì Tần Tĩnh Trì càng kéo hai người vào trong lòng, thậm chí vài sợi râu vừa mới mọc của hắn chốc chốc sẽ cọ vào gương mặt phúng phính của Đoàn Đoàn, có lúc lại cúi đầu hôn cổ Giang Oản Oản với mục đích xấu.

 

“Haha... Cha, cha xấu quá, haha... Đoàn Đoàn ngứa!”

Giang Oản Oản liên tục rụt cổ lại: “Tĩnh Trì! Chàng rất đáng ghét đó!”

Đoàn Đoàn cũng đồng ý phụ họa: “Đúng vậy, cha quá đáng ghét!”

Tần Tĩnh Trì híp mắt nhìn hai mẫu tử, sau đó hắn nói: “Ai bảo hai mẫu tử ghét cha!”

Sau khi Đoàn Đoàn ôm một cánh tay của Tần Tĩnh Trì ngủ say, Giang Oản Oản mới do dự nói: “Tĩnh Trì, hôm nay hình như tâm trạng của chàng có gì đó không đúng, thiếp chưa từng thấy chàng nghiêm túc với Đoàn Đoàn như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một lúc, rồi cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đang ôm mình đã ngủ say, lúc này hắn mới nói: “Trước kia ở thôn bên cạnh từng có một tiểu hài tử bị bắt cóc, có thể là do không nghe lời nên đã bị bọn buôn người kia... Đánh chết, vài ngày sau, cha mẹ của cậu bé được thông báo tới nhận thi thể, đứa bé kia.... Chỉ lớn hơn Đoàn Đoàn nhà chúng ta hai tuổi.”

Tần Tĩnh Trì nhớ tới cảnh tượng khiến mình giật mình kia, đến bây giờ hắn vẫn không bình tĩnh được, hắn nói tiếp: “Từ đó về sau ngày nào ta cũng gặp ác mộng, ta chỉ sợ Đoàn Đoàn cũng sẽ xảy ra chuyện...”

“Hôm nay trời tối như thế mà tiểu tử còn ở bên ngoài một mình, nếu bị tẩm thuốc mê, vậy bọn chúng sẽ bắt tiểu tử đi rất dễ dàng! Vì vậy ta mới...”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng đau lòng, nàng ôm đầu hắn rồi an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, Đoàn Đoàn nhà chúng ta sẽ bình an lớn lên! Chúng ta sẽ bảo vệ tiểu tử thật tốt.”

Giang Oản Oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn nằm giữa hai người, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất sợ hãi, cũng may... Cũng may bảo bối nhà bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Trên thế giới này, bọn buôn người quả thực rất độc ác, Giang Oản Oản không khỏi nghĩ tới trong thời hiện đại, những tiểu hài nhi bị bắt cóc kia, nếu bán được cho nhà khác thì không sao. Chỉ sợ bọn họ không bán được hài tử đó đi, khi ấy sẽ đánh đập hài tử đến tàn phế rồi bắt đi ăn xin, loại người như vậy thật sự rất độc ác.

Tần Tĩnh Trì thấy vẻ mặt khổ sợ của nàng, hắn an ủi: “Cũng may Đoàn Đoàn không xảy ra chuyện gì, bây giờ Viễn thúc quản lý huyện chúng ta rất tốt, vì vậy sẽ không có bất cứ bọn buôn người nào dám hoạt động trong huyện của chúng ta.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vâng.”

“Nương... Cha... Ăn... Đoàn Đoàn ăn... Bánh ngọt, bánh ngọt...”

Hai người thấy Đoàn Đoàn mơ ngủ đang nói mớ nhìn nhìn nhau mỉm cười.

Tần Tĩnh Trì hôn lên trán nàng một cái: “Mau ngủ đi, hôm nay nàng mệt rồi.”

Sau đó, hắn lại thơm Đoàn Đoàn một cái rồi mới ôm mẫu tử hai người vào lòng, nhắm mắt một lúc đã ngủ thiếp đi.

Vài ngày sau, Lâm Lộ và Lâm Giang đã học được khoảng bảy tám phần cách làm tôm hùm đất cay và thịt cua hầm, một ngày trước, Giang Oản Oản đã để bọn họ tự làm món cho khách ăn suốt toàn bộ quá trình, nàng không chỉ dạy tận tay nữa.

Cũng may hai huynh đệ làm có hương vị quả thực khá ngon, vì vậy cho dù là khách quen thì cũng không cảm thấy mùi vị có gì đó sai sai.

Cả hai huynh đệ run sợ nhìn bọn họ ăn, khi thấy sắc mặt của bọn họ rất bình thường mà ăn hết rồi trả tiền như thường ngày thì mới thở phào nhẹ nhõm, càng về sau càng tự tin hơn.

Mấy ngày nay, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì có thuê hai người ở trong thôn tới giúp đỡ, bọn họ là một đôi phu thê thành thật, chịu khó nhưng lại khá khó khăn ở trong thôn.

Đôi phu thê làm việc rất nhanh nhẹn khiến Giang Oản Oản rất thích, vì vậy nàng đã tăng thêm hai trăm văn tiền công cho bọn họ.

“Trương thúc, Trương thẩm, cháu định tăng tiền công cho hai người từ một lượng bạc lên một lượng hai trăm văn tiền.”

Khi thấy cả hai kinh ngạc nhìn mình, Giang Oản Oản giải thích: “Khi hai người tới cháu cũng đã nói, chỉ cần thúc thẩm làm việc chăm chỉ, chúng cháu sẽ không bạc đãi hai người.”

Hai người vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cháu, Oản Oản, hai chúng ta chắc chắn sẽ làm thật tốt!”

Giang Oản Oản cười nói: “Bên nhà mới chúng cháu vẫn còn rất nhiều việc để làm, vì vậy từ ngày mai cháu và Tần Tĩnh Trì sẽ không đến cửa tiệm, thúc thẩm và Lâm Lộ, Lâm Giang phải vất vả hơn rồi.”

Trương thẩm cười nói: “Có gì mà vất vả chứ, nhưng mà nhà mới của các cháu cũng đã được xây lâu rồi, bây giờ cũng nên chuẩn bị để dọn vào rồi.”

“Đúng vậy!”

Hiện tại, trong tiệm đang có bốn người, tình cách của mỗi người đều rất tốt nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng rất yên tâm.

Hôm nay, hai người vẫn dành một ngày tới cửa tiệm để trông coi, từ ngày mai sẽ ở nhà để dọn dẹp căn nhà mới.

Giang Oản Oản thấy có vẻ đã hơn ba giờ chiều, vì vậy nàng gọi Tần Tĩnh Trì và định đi về.

Sau đó, nàng đi vào trong phòng bếp dặn dò: “Lâm Lộ Lâm Giang, ta và Tĩnh Trì ca về trước nhé, hai đệ cứ ước chừng khoảng thời gian lúc trước chúng ta về nhà mà đóng cửa, khoảng thời gian sau các đệ phải vất vả một chút rồi.”

Lâm Lộ và Lâm Giang cười nói: “Tẩu tử, tẩu yên tâm đi ạ.”

“Tẩu tử, chúng đệ còn đang chờ ăn tân gia nhà tẩu đó ạ.”

Đúng lúc Tần Tĩnh Trì đi vào trong phòng bếp thì nghe được lời này của Lâm Giang, hắn cười nói: “Có lẽ không bao lâu nữa thì sẽ được ăn.”

Giang Oản Oản kéo cánh tay hắn, nàng cười nói: “Được rồi, chúng ta về đây.”

Giang Oản Oản đã chia đệm, chăn mềm và ga giường các thứ cho mấy thím có tay nghề không tồi ở trong thôn cùng làm, hôm nay nàng sẽ đi tới lấy về.

Hai người về nhà lấy xe đẩy rồi mới đi lấy đồ đạc.

Bởi vì việc này giao cho mấy nhà liền, hơn nữa còn làm số lượng lớn nên hai người đẩy ba xe mới chuyển về hết.

Tất cả đồ đạc đều được để vào trong nhà mới, trước hết cứ chất đống ở trên bàn trà và ghế sô pha, hai người định ngày hôm sau sẽ tới dọn dẹp lại.

Sau đó, Giang Oản Oản chạy tới thưởng thức cái lò sưởi âm tường đã được hoàn thiện của mình.

Mặc dù cái lò sưởi âm tường này không được lắp cửa kính nhưng mùa đông mở cửa ra và đốt than đá chứ không cần phải đốt củi, như vậy sẽ không có khói, cho dù lửa trong lò có lớn cũng không sao, khi đốt chỉ cần mở cửa sổ ra là sẽ an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.