Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 124: Chương 124




Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng, nếu Giang Oản Oản đã nói ngon thì chắc chắn món này sẽ không kém!

Thấy các nữ nhân cũng ngồi vây quanh mình, khi bọn họ đang muốn hỏi gì đó thì Giang Oản Oản lại cười nói: “Nhưng mà phải qua một khoảng thời gian nữa, sau khi bọn muội chuyển tới nhà mới, tiệm lẩu được khai trương, qua khoảng thời gian bận rộn này thì muội sẽ dạy cho mọi người làm xiên nướng, khi đó bọn muội lấy hai, mọi người tám!”

Đám người vội vàng cười gật đầu, Đại Ngưu nói: “Được được được, đúng lúc trong thời gian này, chúng ta cũng đã tiết kiệm được chút bạc!”

Mấy thằng nhóc ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, mặc dù bọn chúng không thể hiểu được chuyện mở cửa hàng nhưng trong lòng đều thầm nghĩ xem không biết xiên nướng có ngon không và ngon như thế nào.

Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, sau đó cậu bé cười híp mắt nhìn cha nương nhà mình, trong lòng cậu bé đang có chút tính toán.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi thêm một lúc nữa rồi chào mấy người Đại Ngưu một tiếng, lúc này, hai người mới bế nhi tử đang chơi vui vẻ của mình về nhà.

Còn Lý Quý và Tần Đắc Chính thì ở lại thêm một lúc nữa.

 

Đoàn Đoàn quay mặt về phía Tần Tĩnh Trì, cậu bé được hắn bế, cái m.ô.n.g nhỏ ngồi trên cánh tay của hắn, cằm nhỏ đặt trên bờ vai to rộng, hai tay ôm cổ hắn, cậu bé tò mò hỏi Giang Oản Oản: “Nương, xiên nướng có ngon không ạ? Đoàn Đoàn muốn ăn nó!”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng vỗ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé một cái, quả thực là một tiểu quỷ láu cá mà!

“Ngon, khi nào nương có thời gian rảnh thì sẽ làm cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta ăn, được không?”

Đoàn Đoàn vui vẻ cười nói: “Vâng, được ạ! Vậy nương phải làm nhiều một chút để Đoàn Đoàn được ăn thật là nhiều đó!”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Cái bụng này của con chỉ to bằng chừng này, chỉ có cha mới ăn được nhiều thôi!”

Tiểu tử vừa chán ghét vừa buồn bực nói: “Cha ngốc, Đoàn Đoàn ăn được rất nhiều đó ạ, cha ăn được bao nhiêu thì Đoàn Đoàn cũng có thể ăn được bấy nhiêu!”

 

Giang Oản Oản bị bánh bao nhỏ chọc cười, nàng che bụng liên tục cười: “Hahaha... Tĩnh Trì, nhi tử của ta quả là một tiểu quỷ lanh lợi mà!”

Sau đó nàng kiễng chân rồi vu.ốt ve gương mặt của Đoàn Đoàn: “Sao Đoàn Đoàn nhà chúng ta lại lanh lợi như vậy chứ!”

Tần Tĩnh Trì cũng bật cười thành tiếng.

“Cha, Đoàn Đoàn để chân lên bụng cha được không?”

Tần Tĩnh Trì dựa vào đầu giường, hắn cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, nhướng mày, sau đó hắn ôm Đoàn Đoàn vào trong lòng, đồng thời vươn tay kéo Giang Oản Oản ở bên cạnh rồi ôm chặt, hắn kéo chăn trùm kín một nhà ba người.

Sau đó, hắn cúi đầu lần lượt hôn Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn một cái: “Ấm rồi đúng không?”

Đoàn Đoàn nằm dựa vào bộ n.g.ự.c ấm áp của hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp: “A! Ấm áp quá!”

Giang Oản Oản gối trên cánh tay của hắn, một tay khác của hắn vòng qua eo nàng, cả người hơi cong, chẳng mất chỗ đã cảm thấy rất ấm áp.

Không bao lâu sau, Đoàn Đoàn thoải ngủ say trên người hắn, cái miệng nhỏ mím lại, thỉnh thoảng cậu bé lại lẩm bẩm vài tiếng.

Tần Tĩnh Trì vừa vỗ nhẹ vào m.ô.n.g tiểu tử, vừa nhỏ giọng nói với Giang Oản Oản ở bên cạnh: “Có phải nàng quên gì đó rồi không?”

Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt nàng tràn ngập sự bối rối.

Tần Tĩnh Trì cảm thấy thật bất lực khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi nàng, sau đó hơi nhíu mày và nhìn chằm chằm nàng nhưng lại không nói gì.

Giang Oản Oản bị đau vì nụ hôn của hắn, nàng trừng mắt nhìn hắn nhưng ở trong mắt Tần Tĩnh Trì lại chẳng khác mèo con tức giận cào người cả, không đau không ngứa.

Hắn thở dài, vu.ốt ve gương mặt trắng nõn của nàng rồi nói: “Chuyện đột nhiên nàng xuất hiện đó, phải nàng bảo tối nay sẽ nói với ta sao?”

Giang Oản Oản thấy hắn nói vậy thì dẫn hiểu ra, qua một hồi lâu, nàng mới nói: “Thiếp nói với chàng thì có lẽ chàng không tin, đó là... Đó là trên người thiếp có một không gian, cái không gian này rất rộng, có lẽ còn to hơn cả căn nhà của chúng ta, vì vậy có thể cho rất nhiều thứ vào trong đó.”

“Hôm nay, chàng thấy thiếp đột nhiên xuất hiện là bởi vì thiếp vào trong không gian lấy khoai tây nhưng lại không chú ý tới hoàn cảnh ở bên ngoài, vì vậy mới bị chàng bắt gặp.”

Tần Tĩnh Trì nhíu mày, trong mắt chỉ còn lại sự khó tin.

Nhưng thấy vẻ mặt của Giang Oản Oản không có vẻ lừa dối nào, hắn mới từ từ tiếp thu chuyện này.

Sau một hồi lâu mới khó nhọc nói: “Vậy... Cái không gian kia như thế nào? Ta có thể vào xem được không?”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Có lẽ là không được, lúc trước trong tận thế, không ai có thể vào được nơi này, hơn nữa cũng không thể ở trong không gian quá lâu, lâu nhất chắc được khoảng hai canh giờ.”

Giang Oản Oản thở dài, nếu không bởi vì lý do này thì nàng và những người khác trong căn cứ cũng sẽ không chết, như vậy nàng sẽ không tới được nơi này, nói không chừng bây giờ, nàng vẫn còn đang ở căn cứ trong tận thế.

Nàng nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lại nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, Giang Oản Oản nghĩ thầm, may mà... May mà nàng được tới đây.

Đột nhiên nàng nghĩ tới số hành lá ở trong không gian, Giang Oản Oản tự hỏi có lẽ không gian sẽ thay đổi thì sao?

Nghĩ như vậy, nàng kéo tay Tần Tĩnh Trì và định thử một chút: “Trước tiên, chàng đặt Đoàn Đoàn xuống đi.”

Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhìn nàng nhưng hắn vẫn làm theo.

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn, còn Giang Oản Oản thì đắp chăn cho bánh bao nhỏ rồi mới nắm lấy tay của Tần Tĩnh Trì, một giây sau, hai người đã xuất hiện trong không gian.

Giang Oản Oản nhìn đôi mắt đang mở to của Tần Tĩnh Trì, nàng còn cảm thấy kinh ngạc hơn cả Tần Tĩnh Trì, vốn dĩ nàng chỉ định thử xem chứ cũng không ngờ nó sẽ thành công.

Bây giờ, nàng vẫn còn đang cảm thấy choáng váng, đồng thời hoàn toàn không biết vì sao, chẳng lẽ không gian sẽ tự tiến hoá sao? Vừa giữ được độ tươi lại vừa có thể dẫn người vào đây.

Điều bọn họ không biết đó lại vào giờ phút này, nốt ruồi son ở sau lưng Giang Oản Oản đang sáng lên, đồng thời phía sau lưng của Tần Tĩnh Trì cũng xuất hiện một cái nốt ruồi giống hệt của nàng.

Thật tình hai người không biết cái không gian này không phải là không gian bình thường, chỉ cần đôi phu thê bọn họ tiếp xúc da thịt thì sẽ có thể dùng chung cái không gian. Hơn nữa mọi thứ được đặt trong này sẽ không bao giờ hỏng và sẽ giữ nguyên hình dáng như khi mới cho vào, không bao giờ thay đổi, hơn nữa không chỉ có vậy...

Nhưng với điều kiện tiên quyết đó là Giang Oản Oản phải chủ động đưa Tần Tĩnh Trì vào, như vậy Tần Tĩnh Trì mới có thể dùng chung...

Tần Tĩnh Trì mở to mắt nhìn, hắn ngơ ngác nhìn nơi mình vừa đột nhiên đi vào, rộng rãi sáng sủa, không lạnh mà cũng không nóng.

Trước mặt hắn có những cái bao tải to được chất đống như núi ở đó, một hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Nhưng thứ được xếp cạnh đồng đồ kia thì hắn lại biết, đó là khoai tây.

“Cái này... Đây chính là không... Không gian mà nàng nói sao?”

Giang Oản Oản khẽ gật đầu: “Đúng vậy, trước kia người khác không thể đi vào đây được, thiếp cũng không biết vì sao chàng lại có thể vào được.”

Tần Tĩnh Trì đợi một hồi lâu, sau đó hắn mới chỉ vào những bao tải được đặt trước mặt và hỏi: “Đây là cái gì? Sao lại nhiều vậy?”

Lúc này, Giang Oản Oản cầm lấy tay của hắn rồi kéo hắn lại gần, sau đó nàng mở mấy cái bao tải ở gần nhất ra, trong đó lộ ra các loại lương thực như là ngô, khoai lang tím và gạo.

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn những thứ này, hắn lắp bắp hỏi: “Ở trong tất cả các bao tải này toàn là lương thực sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.