Chỉ thấy nữ nhân kia nói xong thì lập tức xách Đoàn Đoàn mặc quần áo rách rưới ném ra ngoài cửa lớn: "Ngồi đây chờ cha c.h.ế.t tiệt của ngươi đi!”
Sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.
Đoàn Đoàn đứng khóc nức nở ở cửa, thân hình nhỏ bé co ro một cục, bị lạnh run lẩy bẩy. Giang Oản Oản khóc lóc muốn cố gắng ôm cậu bé vào lòng nhưng thế nào cũng không làm được, chỉ đành bất lực gào khóc: "Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Bảo bối của nương! Nương phải làm sao đây? Con nói cho nương biết đi!”
Không biết qua bao lâu, thấy Đoàn Đoàn sắp bị lạnh ngất đi, Tần Tĩnh Trì cuối cùng cũng trở về.
Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, đứng dậy khóc lóc không ngừng đập vào người hắn: "Sao giờ này chàng mới về? Sao giờ này chàng mới về? Đoàn Đoàn của chúng ta phải làm sao đây?”
Nhưng Tần Tĩnh Trì đều không nghe thấy, hắn hoảng loạn bế Đoàn Đoàn vào nhà, vỗ vào khuôn mặt bầm dập của Đoàn Đoàn, lo lắng gọi: "Kỳ An? Kỳ An? Cha đã về rồi!”
Cậu bé thấy hắn mới yếu ớt cười một tiếng, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Cha”
Tần Tĩnh Trì vàng hỏi: “Sao con lại ở ngoài cửa? Có phải nương con lại mắng con không? Hả?”
Chỉ thấy cậu bé cười nhẹ, rồi nhỏ giọng nói: “Không phải đâu, là Kỳ An nhớ cha quá, nên… Nên mới ở ngoài cửa đợi cha.”
Tiếp đó lại bật cười nhỏ giọng oán giận: “Nhưng… Nhưng bên ngoài lạnh quá! Kỳ An… Kỳ An đợi lâu lắm rồi, mà cha vẫn chưa về…”
Giang Oản Oản che miệng khóc nức nở, nàng đưa tay muốn vu.ốt ve bảo bối của mình nhưng đều vô ích: "Đoàn Đoàn… Đó không phải nương… Nương ở đây này! Con đừng thích ả nữ nhân đó! Đừng bênh vực ả…”
Còn Tần Tĩnh Trì nghe lời Đoàn Đoàn nói, hắn vừa đau lòng vừa lo lắng, không nhịn được vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé, nói: “Sau này không được đứng đợi cha trong thời tiết lạnh giá như thế này nữa! Nếu không cha phát hiện ra, sẽ đánh m.ô.n.g đấy! Biết chưa?”
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau như không nhịn được nữa, chu môi lên đáng thương khóc nức nở, miệng chỉ khẽ gọi hắn: "Cha ơi… Cha ơi…”
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn vừa tủi thân vừa đáng thương, biết là vô ích nhưng vẫn không nhịn được chu môi, vừa khóc vừa đưa tay đánh Tần Tĩnh Trì: "Sao chàng có thể đánh Đoàn Đoàn của chúng ta chứ? Chàng có biết Đoàn Đoàn của chúng ta chịu bao nhiêu ấm ức không? Chàng phải ở bên Đoàn Đoàn thật tốt!”
Giang Oản Oản bất lực ngồi sang một bên, lặng lẽ rơi lệ, không lâu sau ả nữ nhân kia đi ra, lạnh lùng liếc nhìn hai phụ thân họ, ả như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn, rất nhanh đã dời mắt đi.
Tần Tĩnh Trì nhìn ả, nói: “Nàng có thể giúp ta trông chừng Đoàn Đoàn không, đừng để nó ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như thế này!”
Ả nữ nhân kia như không nghe thấy gì, đi thẳng vào bếp.
Tần Tĩnh Trì vừa tức giận vừa bất lực, hắn thở dài một hơi, đành phải đặt Đoàn Đoàn lên chiếc giường của hai người để ngủ: "Đoàn Đoàn, con ngoan ngoãn nằm ngủ một lát, lát nữa sẽ ấm áp thôi, cha ở bên con.”
Đoàn Đoàn gật đầu: "Vâng.”
Giang Oản Oản cũng ngồi trên giường nhỏ trông chừng Đoàn Đoàn, nào ngờ không lâu sau cậu bé lại phát sốt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng.
Giang Oản Oản đứng bên cạnh sốt ruột, còn Tần Tĩnh Trì thì nhanh chóng bế đứa nhỏ lên rồi nhanh chân đi ra ngoài như một cơn gió.
Giang Oản Oản không thể rời xa ả nữ nhân kia quá xa, đành phải ngóng trông ở đây.
May thay, ngày hôm sau tiểu tử này lại trở nên khỏe mạnh.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi nhưng thứ không thay đổi là Đoàn Đoàn vẫn gầy yếu như cũ.
Cuối cùng… Đến ngày Giang Oản Oản xuyên không đến.
Giang Oản Oản nhìn ả nữ nhân kia nằm trên giường, ôm đầu kêu đau, nàng biết ả nữ nhân này lại muốn hoán đổi thân xác với mình.
Nhưng mà… Giang Oản Oản biết… Chỉ cần ả hoán đổi với mình, trở về thân xác ở mạt thế của ả, chưa kịp thi triển chú pháp thì chắc chắn sẽ bị lũ thây ma xé nát.
Giang Oản Oản lạnh lùng nhìn ả nữ nhân kia đau đớn thi triển chú pháp, nhưng không lâu sau nàng cảm thấy mình bị kéo ra khỏi ả nữ nhân kia.
Giang Oản Oản khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là Tần Tĩnh Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt đỏ hoe và Đoàn Đoàn lặng lẽ rơi nước mắt, không ngừng nức nở.
Giang Oản Oản nhìn họ, không nhịn được rơi nước mắt: "Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn.”
“Oản Oản!”
“Vâng, nương!”
Giang Oản Oản ngồi dậy, ôm chặt Đoàn Đoàn vào lòng: "Đoàn Đoàn… Bảo bối của nương…”
Đoàn Đoàn lặng lẽ lau nước mắt, rồi đưa tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: "Nương đừng khóc, Đoàn Đoàn không khóc mà.”
Cằm Giang Oản Oản cọ cọ trên đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, nàng nín khóc bật cười, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu bé lên hôn liên tục: "Tốt quá, tốt quá rồi!”
Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nghi hoặc nhìn nàng, sau đó lại lo lắng hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nàng có biết hôm qua từ sau buổi trưa nàng đã hôn mê đến giờ không! Làm chúng ta lo muốn chết!”
Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, không nói hai lời liền đập vào n.g.ự.c hắn: "Chàng không biết Đoàn Đoàn của chúng ta chịu bao nhiêu ấm ức đâu! Chàng không quan tâm đến hài tử! Không ở bên hài tử!”
Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn Đoàn Đoàn cũng đang ngơ ngác, sau đó liền ôm vai nàng, an ủi: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Hắn không hiểu tại sao nàng hôn mê tỉnh lại thì lại kích động như vậy.
Đôi mắt Giang Oản Oản đẫm nước mắt nhìn hắn, rồi nói với Đoàn Đoàn: “Bảo bối, con ra ngoài chơi trước được không, nương muốn nói chuyện với cha con.”
Nhìn thấy nàng khóc, Đoàn Đoàn chỉ đành miễn cưỡng ra ngoài: "Vậy nương và cha phải nói chuyện nhanh lên nhé!”
Thấy tiểu tử ra khỏi phòng ngủ, Giang Oản Oản lại nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì bắt đầu khóc lớn.
Tần Tĩnh Trì đau lòng vỗ về lưng nàng, hôn lên mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc là sao vậy? Nàng nói cho ta biết được không?”
Người trong lòng run rẩy, rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Chàng còn nhớ lúc Đoàn Đoàn hai tuổi, có một ngày trời rất lạnh, lúc chàng về, Đoàn Đoàn ngồi ở cửa lớn, sắp bị đông cứng rồi, sau đó còn phát sốt…”
Tần Tĩnh Trì nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Nhớ chứ, may mà Đoàn Đoàn của chúng ta không sao, nó quá dựa dẫm vào ta, mới ra cửa ngồi đợi ta.”
“Không phải! Không phải…” Giang Oản Oản nức nở, chậm rãi nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta bị ả nữ nhân kia đuổi ra ngoài, Đoàn Đoàn… Ngoan lắm, nó không muốn nói xấu nương của mình, mới lừa chàng là đang đợi chàng.”
Tần Tĩnh Trì nhíu chặt mày, phản ứng một lúc lâu, mới run giọng hỏi: “Sao nàng… Nàng biết được?”
“Bởi vì thiếp đều nhìn thấy rồi, lúc thiếp hôn mê, thiếp đều nhìn thấy hết rồi! Là ả nữ nhân kia cướp mất thân xác của thiếp, ả cướp mất cha nương thiếp, còn không hiếu thuận với họ!”
“… Bảo bối Đoàn Đoàn do thiếp vất vả sinh ra, sao ả có thể đánh mắng như vậy! Huhu… Tần Tĩnh Trì, ả thật sự quá đáng ghét…”
Tần Tĩnh Trì nghe nàng nói năng lộn xộn, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn kinh ngạc mở to mắt, cổ họng chuyển động một chút, không thể tin nổi hỏi: “Nàng sinh ra Đoàn Đoàn… Oản Oản… Ta… Sao ta không hiểu gì vậy? Còn nữa, ả cướp mất cha nương nàng là sao?”
Giang Oản Oản nức nở giải thích những gì nàng nhìn thấy: "… Tóm lại là như vậy, ả nữ nhân kia… Không, thiếp cũng… Không biết là thứ gì, tóm lại ả cướp mất thân xác của thiếp, chỉ khi nào… Ả đau ốm hoặc xảy ra chuyện gì đó mà ả không thể chịu đựng được, ả mới tạm thời đổi thiếp trở về để thiếp chịu đựng thay ả, rồi lại xóa đi đoạn ký ức đó của thiếp.”
Tần Tĩnh Trì ngẩn người hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy… Vậy bây giờ ả…”
“Ả c.h.ế.t rồi, vì hôm đó ả bị cảm lạnh, đau đầu dữ dội nên đã đổi thiếp trở về. Nào ngờ, khi ả đổi trở lại thì vừa vặn bị đám thây ma xé nát, không kịp đổi lại, cho nên… Cho nên thiếp mới có thể ở lại mãi được.”