Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 16: Chương 16




Giang Oản Oản vừa bưng mì đặt lên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn cũng nắm tay Đoàn Đoàn cùng nhau trở về.

Đoàn Đoàn vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, con ngươi trong đôi mắt nhỏ liền sáng lên!

"Nương ơi nương!"

Giang Oản Oản ôm cậu bé hôn một cái, sau đó đặt vào ghế ngồi xuống: "Con và tiểu thúc thúc ăn trước đi, nương đi gọi cha con!"

Tần Tĩnh Nghiễn ngửi thấy mùi mì đầy hương vị nước sốt, không tự chủ được nuốt nước miếng: "Tẩu tử, tẩu nhanh đi gọi ca đệ đi! Đệ và Đoàn Đoàn chờ hai người!"

Giang Oản Oản cười cười: "Được!"

Lúc nàng đi vào phòng làm gỗ, Tần Tĩnh Trì vẫn còn đang tập trung tinh thần nghiên cứu bản vẽ.

Giang Oản Oản đi tới, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm trước đi, hôm nay nấu mì sợi, phải ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị vón cục."

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới ngẩng đầu, nhìn thấy nàng liền dịu dàng nói: "Được!"

 

Mỗi lần thấy hắn nhìn chằm chằm mình, Giang Oản Oản đều cảm thấy rất thẹn thùng, đỏ mặt: "Vậy… Vậy đi thôi!"

Lúc hai người đi vào, Đoàn Đoàn và tiểu thúc thúc của cậu bé đều vô cùng nhất trí mà nhìn chằm chằm vào chén mì sợi trước mặt mình rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.

Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của Tiểu Đoàn Tử, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nàng đi qua sờ đầu cậu bé: "Được rồi, mau ăn đi!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy đại ca cậu cùng với tẩu tử tiến vào liền nhấc đũa lên, ăn một miếng mì, sợi mì dai dai trong miệng, nước sốt đậm đà, mắt cậu sáng lên rồi ăn nhanh hơn.

Đoàn Đoàn nhìn tiểu thúc thúc của mình ăn ngon lành, cũng dùng đũa gắp từng miếng nhỏ ăn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau rồi bắt đầu ăn mì.

 

Đang ăn, Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên kinh ngạc nói: "Tẩu tử, sao bên trong mì lại có trứng gà!"

"A! Bên trong ngăn tủ của ta có mười quả trứng gà, để cũng lâu rồi, ta sợ nó bị hư, liền nấu hết. Phần của đệ và ca của đệ đều bỏ thêm ba cái, mấy ngày nay các ngươi đã vất vả rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn có chút đau lòng nói: "Ai nha, đáng ra phải nên đưa cho Đoàn Đoàn ăn chứ, đệ cùng đại ca đệ không cần ăn đâu."

Tần Tĩnh Trì nhíu mi: "Bản thân nàng với Đoàn Đoàn ăn là được rồi, hai đại nam nhân như chúng ta không cần ăn cái này."

Giang Oản Oản vô cùng bất lực: "Mấy quả trứng gà thôi mà, sau này chúng ta kiếm nhiều tiền hơn thì có thể ăn mỗi ngày rồi, các ngươi đừng cảm thấy tiếc, hơn nữa mấy quả trứng gà này cũng sắp hư rồi."

Nghe lời của nàng, Tần Tĩnh Trì nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, nàng nói cũng đúng!"

Sau đó hai người mới tiếp tục ăn, trứng gà này đều là do gà nhà đẻ ra, bản thân nó đã vô cùng thơm, hơn nữa bên trong ngấm đầy nước canh, cắn một miếng càng ngon phải biết.

Mọi người ăn say sưa đến nỗi đầu gần như bị vùi trong bát.

Ăn xong, Đoàn Đoàn xoa bụng nhỏ của mình: "Nương, trứng gà ngon quá ạ! Sau này Đoàn Đoàn còn muốn ăn nữa!"

Giang Oản Oản gãi mũi nhỏ của cậu bé một cái, cưng chiều nói: "Được! Sau này nương sẽ thường xuyên làm cho bảo bối Đoàn Đoàn ăn!"

Hôm sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã rời khỏi giường từ sớm, hai người họ đều sửa soạn xong xuôi rồi mới gọi Đoàn Đoàn dậy.

Đoàn Đoàn híp nửa mắt, ghé vào trong lồng n.g.ự.c Giang Oản Oản cọ cọ, mơ mơ màng màng gọi nương.

Giang Oản Oản hôn cậu bé, thương lượng nói: "Đoàn Đoàn, nương với cha phải tới huyện thành, hôm nay con tới nhà gia gia nãi nãi chơi được không?"

Nghe lời nàng nói, Đoàn Đoàn lập tức tỉnh táo lại, bẹp miệng nhỏ nói: "Nhưng mà lần trước nương đi lên núi còn nói lần sau sẽ dẫn Đoàn Đoàn theo!"

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ấm ức của cậu bé, đau lòng cực kỳ, nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, muốn để hắn nghĩ biện pháp dỗ dành nhóc con dính người này.

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười cười, ôm lấy Đoàn Đoàn từ trong lồng n.g.ự.c nàng: "Đoàn Đoàn, cha và nương phải đi lên huyện thành bán đồ, không phải đi chơi đâu."

"Nhưng mà Đoàn Đoàn muốn đi!"

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy đôi mắt to đáng thương của cậu bé sẽ không biến mất, không biết làm thế nào liếc mắt nhìn Giang Oản Oản một cái, sau đó vươn tay gãi mũi nhỏ của Đoàn Đoàn một cái: "Được rồi, dẫn con đi!"

Đoàn Đoàn nghe nói như thế, lập tức mặt mày hớn hở đứng lên.

Giang Oản Oản lắc đầu, người cha này còn sủng Tiểu Đoàn Tử hơn so với nương là nàng nữa.

Chờ mặc quần áo cho Đoàn Đoàn xong, rửa sạch mặt mũi, hai người mới đầy xe chuẩn bị xuất phát.

Trên xe đẩy chất đầy tủ và ghế dựa, nên họ không dám thả Đoàn Đoàn ở trên xe, chỉ có thể để cho cậu bé đi bộ một chút, sau đó Giang Oản Oản lại bế cậu bé một chút.

Đoàn Đoàn vốn kiên trì muốn tự mình đi nhưng là chưa đi được bao xa cậu bé đã không kiên trì nổi nữa mà tựa vào gáy của Giang Oản Oản, nhìn thấy trên trán nương có một lớp mồ hôi mỏng, khổ sở cực kỳ, nếu cậu bé không kiên trì đi theo cha và nương, nương cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.

Nghĩ đến đây, cậu bé liền giãy giụa đòi đi xuống đường.

Giang Oản Oản vỗ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: "Đoàn Đoàn ngoan, nương bế con đi, vẫn còn xa lắm đấy!"

"Nhưng mà… Nhưng mà nương sẽ mệt lắm đấy."

Giang Oản Oản hôn mặt cậu bé một cái: "Nương không mệt, con ngoan ngoãn để cho nương bế là được rồi."

Cũng may thôn của họ cách huyện thành khá gần, trên đường đi qua một con đường ruộng, đi hơn nửa giờ mới đến nơi.

Tần Tĩnh Trì đẩy xe dẫn theo hai mẫu tử đi tới chỗ hắn đã từng bày sạp. Hai người lấy đồ đạc xuống khỏi xe và sắp xếp gọn gàng.

Chuẩn bị xong rồi, Tần Tĩnh Trì lấy ra hơn một trăm văn tiền từ trong ngự đưa cho Giang Oản Oản: "Đây là tiền vận chuyển đến nhà Dương Đại Trụ vào sáng hôm đó, nàng dẫn Đoàn Đoàn đi dạo đi, ta ở đây trông coi là được rồi,"

Giang Oản Oản do dự nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật gật đầu: "Vậy ta dẫn Đoàn Đoàn đi dạo."

Giang Oản Oản kéo Tiểu Đoàn Tử đi dạo một chút, đi vào trong tiệm cơm nhỏ nhìn thử, phát hiện triều đại này ngoại trừ loại thức ăn ít, phương thức nấu nướng cũng chỉ có các bước đơn giản nấu hấp linh tinh.

Dù những thứ như ớt, tỏi đã có sẵn nhưng lại không có tiệm cơm nào sử dụng.

Các món ăn vặt đường phố cũng tương đối đơn giản gồm bánh bao hấp, bánh mì, bánh ngọt, mì nước với một ít mứt quả, điểm tâm đồ ăn nhẹ linh tinh.

Sau khi đến cửa hàng lương thực và dầu để tìm hiểu về giá cả các loại lương thực, dầu mỡ cùng đồ gia vị, Giang Oản Oản mới hài lòng muốn đưa Đoàn Đoàn quay lại nơi Tần Tĩnh Trì bán hàng.

Nhưng nàng cúi đầu liếc nhìn Đoàn Đoàn, chỉ thấy tiểu tử này đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào xâu mứt quả của người ta.

Giang Oản Oản bế cậu bé lên, đi đến trước mặt người bán hàng rong, để cho cậu bé chọn một xâu.

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh, có chút thẹn thùng nhìn người bán hàng rong kia, rất nhanh liền giơ móng vuốt chọn một xâu mứt quả đỏ rực, mặt trên sáng lấp lánh, thoạt nhìn lớp đường được áo rất dày.

Giang Oản Oản bật cười, mắt nhìn Tiểu Đoàn Tử này không tệ, cũng biết chọn lắm.

Thanh toán cho lão bản ba văn tiền, nàng mới bế Đoàn Đoàn trở về.

Đoàn Đoàn cẩn thận giơ mứt quả lên, cũng không nỡ ăn, chờ họ trở lại chỗ của Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn mới đưa mứt quả cho Giang Oản Oản: "Nương! Ăn!"

Giang Oản Oản sờ sờ đầu của cậu bé, khom lưng ăn một cái.

Thấy nương ăn xong, Đoàn Đoàn lại nhón chân lên đưa mứt quả cho Tần Tĩnh Trì: "Cha! Ăn!"

Tần Tĩnh Trì xoay người ôm nó vào trong lồng ngực: "Đoàn Đoàn ăn đi! Cha không thích ăn mứt quả."

Đoàn Đoàn nhíu nhíu mày: "Cha, nhưng mà… Nhưng mà mứt quả chắc là ăn ngon lắm!"

Trong lòng Tần Tĩnh Trì chua xót cực kỳ, từ nhỏ đến lớn Đoàn Đoàn chưa từng ăn mấy thứ này, vất vả lắm mới mua cho nó một xâu, còn muốn đưa cho bản thân cùng với Oản Oản ăn trước. Hắn đè nén sự chua xót trong lòng, hôn Tiểu Đoàn vài cái, sau đó nói: "Cha đã ăn rồi, Đoàn Đoàn mau ăn đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.