Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 163: Chương 163




Mãi đến khi Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé ra ngoài chơi, mới nhân cơ hội giết.

Đoàn Đoàn nghe xong, che mắt, mềm nhũn nói: "Nhưng... Nhưng Đoàn Đoàn muốn xem mà."

Giang Oản Oản cười nói: "Được rồi, con chỉ phụ trách ăn thịt heo được rồi!"

Nói xong, nàng lập tức lấy ra một cục tiết lợn, đặt trên tay rồi từng miếng từng miếng cho vào nồi canh cải thảo đang sôi.

Tiết lợn chín rất nhanh, vừa chín tới, Giang Oản Oản nhanh chóng múc một thìa cho mỗi người vào bát: "Mọi người tự chấm nhé, bây giờ đặc biệt mềm."

Tần phụ gắp một miếng tiết lợn bọc một miếng cải thảo, khuấy vào một chút trong nước chấm rồi nhét vào miệng.

Sảng khoái ăn một miếng khen ngợi: "Tiết lợn này ăn kèm với nước chấm mà Oản Oản pha, ăn không hề kém thịt."

Sau khi ăn xong thì bắt đầu làm xúc xích.

Tần phụ, Giang Hiền Vũ và Tần Tĩnh Trì phụ trách cắt thịt, Giang Oản Oản cùng nhóm người Tần mẫu cùng nhau nêm nếm các loại gia vị vào thịt băm đã bằm xong.

 

Ướp thịt xong thì bắt đầu xử lý lòng, sau khi xử lý sạch lòng. lúc này thịt cũng đã ngấm gia vị, thế là bắt đầu nhồi thịt đã ướp vào lòng.

Làm lạp xưởng mãi đến chiều tối mới làm được một nửa số lượng dự kiến.

Giang Oản Oản nói với Đoàn Đoàn đang đứng sau nàng, giúp nàng bóp vai: “Đoàn Đoàn, được rồi, con bóp lâu như vậy, tay nhỏ chắc đã mỏi rồi."

“Vâng ạ…”

Tiếp đó nói với Tần phụ Tần mẫu: "Ngày mai chúng ta nhồi nốt số lạp xưởng còn lại đi."

Mấy người họ nghe xong lời của này mới bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trong bếp.

Ngày hôm sau lại nhồi lạp xưởng từ sáng sớm, tiếp đó treo tất cả trong nhà cũ bên cạnh để gió thổi khô, như vậy mới coi như là làm xong.

 

Buổi chiều Tần Tĩnh Trì bắt đầu hun khói thịt. Trong quá trình hun khói còn cho thêm khá nhiều vỏ quýt, thế thì thịt hun khói ra sẽ vô cùng thơm!

Giúp họ hun thịt xong, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng định về. Trước khi đi, Tần phụ Tần mẫu nhất quyết tặng cho họ mấy chục cân thịt hun khói và lạp xưởng.

Giang Oản Oản dặn dò: "Cha nương, hai người lấy lạp xưởng này về phơi khô thêm trong bảy đến tám ngày nữa là có thể ăn, khi ăn cắt thành miếng mỏng, chỉ cần chưng một lúc đã ăn rất ngon."

Lý tam nương cười gật đầu: "Được được được, nương biết rồi, ông bà thông gia cũng thiệt là, đưa cho chúng ta nhiều đồ mang về như vậy, sao mà ăn cho hết."

Tần mẫu ở bên cạnh cười nói: "Cái này cũng không nhiều, hai người ăn xong, cứ bảo cho Oản Oản và Tĩnh Trì đưa thêm cho hai người."

Giang Hiền Vũ và Tần phụ khiêng thịt và lạp xưởng lên xe ngựa rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

"Oản Oản, chúng ta đi trước."

Nói xong lại nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ôm con ch.ó nhỏ đứng bên cạnh, nói: "Đoàn Đoàn, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu phải đi, con có muốn đi chơi với chúng ta vài ngày hay không?"

Đoàn Đoàn đặt chó nhỏ xuống đất, chạy tới ôm lấy chân ông ấy, nũng nịu nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, không thể ở thêm vài ngày sao?"

Giang Oản Oản nhìn Giang Hiền Vũ nói: "Cha, hôm nay Đoàn Đoàn không đi đâu, đi thì hai người còn phải mất công chăm sóc nó, hơn nữa nó đi một chuyến, chắc là mấy con gà cha nuôi sẽ bị diệt sạch."

Giang Hiền Vũ sờ vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn cười nói: "Ngoại tôn tử của cha thích ăn, dù có ăn hết thì đã sao."

Đoàn Đoàn nghe xong thì cọ cọ chân ông ấy, đôi mắt to mỉm cười đến chỉ còn một khe hở: “Hihi… Ngoại tổ phụ tốt nhất!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười, hai cụ này thật sự quá chiều tiểu tử này, thật là có chút đồ ngon đều dành cho cậu bé ăn, cứ như sợ cậu bé không ăn no vậy.

Lý tam Nương nhìn Giang Oản Oản: "Oản Oản, hay là chúng ta dẫn Đoàn Đoàn đến nhà chơi vài ngày được không?"

Tần phụ Tần mẫu có hơi căng thẳng nhìn họ, sợ là họ sẽ thật sự dẫn Đoàn Đoàn đi.

Lần trước Đoàn Đoàn đi chơi chỉ có vài ngày, trong nhà không còn bánh bao nhỏ líu lo này thì đều lạnh lẽo hơn nhiều, bây giờ còn nỡ để Đoàn Đoàn bị dẫn đi sao.

Giang Oản Oản liếc nhìn họ, mới nói với Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương: “Cha nương, thôi vậy, để Đoàn Đoàn ở nhà đi, lần trước vừa đi rồi."

Tiếp đó lại nói: "Đợi đến Tết, con và Tĩnh Trì sẽ đón cha nương đến ăn Tết cùng! Đến lúc đó lại có thể gặp Đoàn Đoàn rồi."

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Vâng vâng, đến Tết ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nhất định phải đến nhé! Phải đến ăn Tết cùng Đoàn Đoàn!"

Lý Tam Nương cười nói: "Được, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chắc chắn sẽ tới đón tết cùng Đoàn Đoàn của chúng ta."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa được mấy ngày, Đại Ngưu đã mở cửa tiệm nướng.

Trước cửa tiệm nướng dựng hai cái vỉ nướng, Kim thị và Tần Đắc Chính đang bận rộn trong tiệm, Đại Ngưu và Lý Quý thì nướng thịt xiên ở bên ngoài.

Người đi đường bị mùi thơm của thịt xiên hấp dẫn, rất nhanh đã vây quanh thành một đám đông: "Lão bản, thịt của các ngươi bán thế nào vậy?"

"Thịt này ngửi thơm thật, chỉ là hơi ít thôi!"

Đại Ngưu cười nói: "Chúng ta gọi đây là nướng, rau một văn tiền hai xiên, thịt lợn hai văn một xiên, thịt bò ba văn một xiên."

Hắn ta vừa dứt lời, đã có tiếng của một hài tử truyền tới: “Nãi nãi, nãi nãi, con muốn ăn! Muốn ăn!”

Lão phu nhân dắt hài tử mặc quần áo không tệ, nhìn là biết gia cảnh tốt. Sau khi nghe được lời tôn nữ, lão phụ nhân nói: "Vậy cho ta năm xiên thịt bò đi."

Đại Ngưu tiếp tục phết một lớp nước sốt lên xiên thịt bò, cười nói: "Được!"

Thịt bò lại được lật nướng thêm vài lần, tiếp đó nhanh chóng được hắn ta đặt lên đĩa lớn bên cạnh, rồi rút ra năm xiên: “Đây, xiên thịt bò!”

Cô bé nhìn chằm chằm vào thịt bò, vội vàng nhận lấy xiên thịt muốn nhét vào miệng.

Lão phu nhân bên cạnh trả tiền xong thì nhìn thấy cảnh này, vội vàng lấy xiên thịt trong tay cô bé, nói: "Này, con thổi nguội rồi hãy ăn, thịt này còn nóng đấy!"

Cô bé kiễng chân muốn lấy xiên thịt trong tay bà ấy: “Nãi nãi! Thịt thịt!”

Lão phu nhân bất lực mỉm cười, thổi cho cô bé vài lần mới đút cho cô bé: “Con ăn đi.”

Cô bé ăn mấy miếng lập tức vui vẻ: “Nãi nãi, thịt thịt ăn ngon lắm, nãi nãi cũng ăn đi!”

Lão phu nhân cũng cầm một xiên nếm thử, vừa ăn một miếng vào đã khựng lại, tiếp đó nói với Đại Ngưu: “Cho ta thêm hai mươi xiên nữa!”

Xiên thịt này thực sự thơm! Nhi tử, nhi tức phụ, còn cả bạn già nhà bà ấy chắc cũng sẽ rất thích!

Thấy họ ăn xong còn muốn lấy thêm nhiều như vậy, những người khác cũng theo đó nói ngươi mấy xiên ta mấy xiên.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản từ tiệm lẩu đi sang, đến cửa tiệm thì thấy đông nghịt người, hơn nữa trong tiệm cũng có khá nhiều khách.

Tần Tĩnh Trì đến bên cạnh Lý Quý nói: “Tam ca, hôm nay mới khai trương thế nào, còn bận rộn sao?"

Lý đắt ngẩng đầu nhìn họ, cười nói: "Bận thì bận, nhưng trong lòng ta đây vô cùng vui vẻ, làm ăn tốt thế này, là điều mà chúng ta cũng không ngờ tới!"

Đại Ngưu thấy họ tới, cũng mỉm cười nói: "Tĩnh Trì, Oản Oản, đệ muội vào trong tìm chỗ ngồi đi, chúng ta nướng vài xiên cho hai người ăn."

Giang Oản Oản lắc đầu nói: "Không cần, Đại Ngưu ca, chúng ta đã ăn trong tiệm rồi mới tới."

Thấy Kim Thị và những người khác đều đang bận rộn bên trong, nàng không khỏi hỏi thêm: "Đại Ngưu, các huynh và tẩu tử đều đến rồi, Cẩu Đản và Nhị Oa thì sao?"

"Hai tiểu tử đó cũng đến nhưng đang ở sân sau, A Chính đã nhóm lò sưởi cho hai tiểu tử này nên cũng không lạnh."

Giang Oản Oản nói: "Vậy muội dẫn chúng đi tiệm lẩu, đã lâu rồi chúng chưa ăn lẩu, muội dẫn chúng đi ăn một bữa."

Đại Ngưu nói: "Hay là thôi đi, các muội cũng bận rộn, đừng để ý đến chúng, lát nữa để cho nương Cẩu Đản rang chút cơm cho chúng ăn là được rồi."

"Không bận, cứ như vậy đi, muội và Tĩnh Trì dẫn hai tiểu tử này đi!"

Nói xong đã nhanh chóng vào trong tiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.