Lý Tuyết Trân cũng là sau khi họ đến đây mới sinh ra, khi còn rất nhỏ nàng ấy theo Tô Hà và Lý Viễn về nhà, hiện giờ bên phía Tô Hà cũng không còn mấy người thân thương với bà ấy, mà Lý Viễn vốn không hòa thuận với gia đình, cũng không về nhà họ Lý nên mấy năm nay họ đều đón tết ở huyện Khúc Phong.
Giang Oản Oản biết họ không về kinh nên bảo họ đến nhà mình ăn Tết cùng, ăn Tết phải náo nhiệt mới vui.
Lý Tuyết Trân thấy đã đến nơi, chỉnh lại áo choàng dày, rồi nhảy xuống xe ngựa.
Nhìn Đoàn Đoàn mặc đồ hồng phấn, lông xù, lại nhìn chú chó con đen trắng trong lòng cậu bé, mắt nàng ấy sáng lấp lánh: “Đoàn Đoàn! Chú chó con của cháu lớn nhanh quá!" So với lúc sinh thần của Đoàn Đoàn, chú chó con này trông béo hơn nhiều, lông cũng bóng mượt hơn.
Đoàn Đoàn ôm chú chó con chạy vào lòng nàng ấy: “Tiểu thẩm, Đoàn Đoàn đã đặt tên cho chú chó con rồi! Gọi là Tiểu Bất Điểm, tiểu thẩm thấy có dễ nghe không?"
Lý Tuyết Trân lẩm nhẩm mấy lần, lại nhìn chú chó con trong lòng cậu bé, gật đầu mỉm cười nói: “Dễ nghe dễ nghe, rất thích hợp, Đoàn Đoàn của chúng ta giỏi quá!"
Đoàn Đoàn nghe xong, xấu hổ ôm lấy chân nàng ấy.
Lý Viễn và Tô Hà từ phía sau đi tới, cười nói: "Đoàn Đoàn, có nhớ Lý gia gia không?"
"Dạ! Nhớ ạ."
"Ha ha... Lý gia gia ôm nào." Nói xong lập tức bế Đoàn Đoàn cùng nhau vào nhà. Tô Hà và Lý Tuyết Trân đi ở phía sau họ, khuôn mặt đầy nụ cười.
Sáng sớm, ngày ba mươi tháng chạp, Tần Tĩnh Trì cảm thấy khó thở, hít không vào, sau đó đột ngột mở mắt, phản ứng một lúc mới bất lực nhìn đứa con nhỏ đang nằm trên n.g.ự.c mình.
Không biết từ lúc nào mà Đoàn Đoàn đã nằm trên người hắn, khẽ ngáy, thỉnh thoảng lại gãi tai, vẫn ngủ rất say.
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Giang Oản Oản tựa đầu vào vai hắn, hai tay ôm lấy một cánh tay hắn, ngủ rất say.
Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đặt vào ổ chăn, lại nhẹ nhàng rút cánh tay mình khỏi vòng tay Giang Oản Oản, hôn hai mẫu tử họ rồi đứng dậy mặc quần áo xuống lầu.
Dưới lầu, Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng đã dậy được một lúc rồi, thấy Tần Tĩnh Trì xuống lầu Lý Tam Nương lập tức đổ nước nóng đã đun sôi vào chậu gỗ: "Tĩnh Trì, mau lại rửa mặt đi."
Tần Tĩnh Trì rửa mặt xong thì nhóm lửa than trong lò sưởi với Tần phụ Tần mẫu.
Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy xa xa một màu trắng xóa, trên trời cũng thỉnh thoảng có tuyết rơi.
Mọi người vừa mới dậy, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng, đến khi lửa than trong lò sưởi cháy lên, lúc này xung quanh lò sưởi cũng dần ấm áp trở lại.
Tần Tĩnh Trì ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm một lúc rồi lại lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, hai mẫu tử trên giường đã thức, đang nằm trong ổ chăn thì thầm to nhỏ.
Đoàn Đoàn vùi trong lòng Giang Oản Oản, nũng nịu: “Nương, Đoàn Đoàn không muốn xuống giường, trong chăn ấm quá!”
Giang Oản Oản vuốt mái tóc rối bù của cậu bé, nói: “Được, vậy Đoàn Đoàn ngủ thêm chút nữa đi.”
Tần Tĩnh Trì đóng cửa phòng, ngồi cạnh Giang Oản Oản, nhéo dái tai trắng nõn của nàng: “Ngủ thêm một lát đi, bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, lạnh lắm.”
Giang Oản Oản rụt lại: “Tay chàng lạnh quá!”
Đoàn Đoàn nghe xong liền lộ ra cái đầu nhỏ trong lòng Giang Oản Oản, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Tần Tĩnh Trì. mở trừng hai mắt: “Ôi! Lạnh quá!”
Tần Tĩnh Trì làm bộ quái đản, mỉm cười dán lòng bàn tay vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé: “Vẫn là khuôn mặt Đoàn Đoàn ấm áp, sưởi ấm cho cha đi.”
Đoàn Đoàn nhíu mày, nhưng lại miễn cưỡng dán khuôn mặt nhỏ của mình vào lòng bàn tay hắn chặt hơn.
Giang Oản Oản mơ màng nhìn hai phụ tử, một lúc sau mới vươn vai, vịn lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì cố gắng ngồi dậy.
Nàng dựa vào vai Tần Tĩnh Trì, miễn cưỡng nói: “Tĩnh Trì… Tướng công… Chàng giúp thiếp mặc quần áo có được không?”
Tần Tĩnh Trì bị nàng gọi như vậy khiến cả người khựng lại, trong lòng vừa tê vừa ngứa. Một lúc sau, như không nhịn được nữa, hắn úp lòng bàn tay lên mặt Đoàn Đoàn che mắt cậu bé lại, nghiêng đầu hôn lên môi Giang Oản Oản.
Giang Oản Oản nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn ở đó, trong lòng giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, hai tay chống vào n.g.ự.c hắn đẩy hắn ra.
Hôn một lúc, Tần Tĩnh Trì mới l.i.ế.m môi, ghé vào tai nàng cười nói: "Sau này cũng gọi ta như vậy đi."
Khuôn mặt Giang Oản Oản đỏ bừng, nhớ tới lời vừa thốt ra, nàng vô cùng xấu hổ lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Đoàn Đoàn bị Tần Tĩnh Trì che mắt, khẽ thở dài, cũng không vùng vẫy. Qua một lúc lâu, thấy hắn vẫn còn che, tiểu tử mới mềm mại nói: “Cha, cha và nương vẫn còn hôn hôn sao? Tại sao lại lâu thế?”
Tần Tĩnh Trì giật giật khóe miệng, bất lực nhìn Giang Oản Oản, mới rút tay về nói: “Khụ… Được… Được rồi, thức… Thức dậy đi, cha mặc quần áo cho con.”
Ngay sau đó lại nhìn Giang Oản Oản hỏi: “Đoàn Đoàn mặc bộ quần áo đó sao?”
Giang Oản Oản ngáp một cái, nói: "Thiếp đi tìm cho con, chàng cứ lấy đại một bộ trong tủ quần áo cho thiếp."
Tần Tĩnh Trì gật đầu mở tủ quần áo nhìn vào, nghĩ ngợi một lúc, hắn lấy bộ gấm dày màu xanh như băng treo trong tủ quần áo.
"Đây."
Giang Oản Oản cầm lấy quần áo, mới phát hiện là bộ quần áo mới mà Tần mẫu làm lần trước, nàng và Đoàn Đoàn đều dùng cùng một loại vải, vẫn chưa mặc lần nào.
Suy nghĩ một lúc nói: "Trong tủ quần áo còn có của Đoàn Đoàn, cùng loại vải với thiếp, chàng mau lấy giúp con đi."
Một lúc sau, đợi Giang Oản Oản mặc bộ quần áo mới này, Tần Tĩnh Trì ngây ngốc nhìn nàng, hồi lâu không hoàn hồn lại được.
Bộ gấm màu xanh như băng thêu những chùm hoa lê trắng muốt, viền áo may bằng lông trắng, lông trên viền áo tươi sáng mảnh mai được quấn quanh cổ Giang Oản Oản một vòng, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng trẻo tinh xảo, nàng tùy ý búi tóc rồi cắm chiếc trâm gỗ mà Tần Tĩnh Trì tặng nàng lên.
Tần Tĩnh Trì ngây người nhìn nàng, hồi lâu không nỡ rời mắt.
Đoàn Đoàn cũng nhìn Giang Oản Oản, ngơ ngác qua một lúc lâu, đôi mắt sáng ngời nói: “Nương ơi nương! Đẹp quá! Hôm nay nương đẹp nhất nhất!”
Nói xong, cậu bé liền quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, như thể đang nóng lòng muốn được công nhận, cậu sốt ruột hỏi: “Cha! Đoàn Đoàn nói đúng, đúng không?”
Tần Tĩnh Trì liếc nhìn cậu bé rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Oản Oản, sau đó mới phản ứng lại, ngơ ngác gật đầu: “Đúng… Đẹp lắm!”
“Hihi…” Đoàn Đoàn nhìn vẻ ngơ ngác của hắn, đôi mắt to tròn đều cười tít lên, cùng với hai lúm đồng tiền trên má, đúng là một cậu bé ngọt ngào.
Đoàn Đoàn tới gần bên tai Giang Oản Oản nói: “Nương, nương nhìn cha xem, cha cũng thấy nương rất đẹp nha!”
Giang Oản Oản đỏ mặt, lại chỉnh lại búi tóc đã búi gọn rồi vội vàng cầm lấy bộ quần áo nhỏ của Đoàn Đoàn, giũ giũ rồi bế Đoàn Đoàn vào lòng: “Được rồi, bảo bối ngoan, nương mặc quần áo cho con.”
Đoàn Đoàn nhìn bộ quần áo cùng màu với nương của mình, lập tức háo hức muốn mặc vào.
Vì vậy, cậu bé vội vàng duỗi thẳng tay nhỏ, ngoan ngoãn để Giang Oản Oản giúp mình mặc vào.
Quần áo của hai mẫu tử không chỉ cùng màu mà cả họa tiết thêu và kiểu dáng quần áo cũng giống nhau. Đoàn Đoàn chỉ là một tiểu tử, cũng không câu nệ kiểu dáng có hơi nữ tính hay không, nhưng khác biệt là bộ quần áo của Đoàn Đoàn còn được may riêng cho cậu bé một chiếc mũ nhỏ cùng màu.
Chiếc mũ nhỏ là mũ lôi phong, còn có thể che tai, mặc dù là mũ lôi phong nhưng lại không hề quê mùa, màu xanh băng giá kết hợp với lông dài trắng muốt, được Đoàn Đoàn đội trên đầu, rồi buộc hai sợi lông trắng kéo dài từ hai bên che tai thành một chiếc nơ dưới cằm. Đoàn Đoàn chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng khiến cậu bé trở nên đáng yêu và tinh sảo hơn.