Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 197: Chương 197




Sau đó Đoàn Đoàn đeo cặp nhỏ lên lưng, nói: “Lâm Tử Hành, chúng ta phải đi ăn cơm, ngươi cũng mau về nhà đi.”

Nói xong thì nắm tay Cẩu Đản và Tiểu Bao Tử cùng nhau chạy chậm đến cổng học viện.

Lúc đến cổng, Tần Tĩnh Trì đã chờ ở bên ngoài từ lâu.

Mấy tiểu tử này mỉm cười chạy tới vây quanh tần tĩnh kỳ ríu rít gọi “cha” và “thúc”.

Khi vừa dẫn chúng tới tiệm lẩu, Đoàn Đoàn vào cửa nhìn thấy Giang Oản Oản liền muốn nhào tới, ngay sau đó lại nhớ tới nương mình đang mang thai tiểu bảo bảo, thế là chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Chờ mấy tiểu tử đều ngồi vào phòng riêng, Giang Oản Oản mới mở cái lồng đậy các món ăn lên, có món gà giòn, trứng xào cà chua, tôm rim dầu và canh đậu hũ non.

Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn, còn lặng lẽ nuốt nước bọt.

Mặc dù mấy ngày nay Tiểu Bao Tử đã ăn cơm chung với Đoàn Đoàn nhưng không phải ngày nào Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tới huyện, cho nên mấy ngày qua Tiểu Bao Tử và Đoàn Đoàn phải ăn đồ do nhóm người Tần Tiểu Quang nấu hoặc là đến tiệm nướng ăn cơm do nhóm người Kim thị nấu. Tuy hương vị tạm được, nhưng lại không sánh bằng một bữa cơm mà Giang Oản Oản nấu hôm nay.

 

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng đã mấy ngày không được ăn đồ ăn mà Giang Oản Oản nấu, cho nên bây giờ trông chúng giống như những con mèo tham ăn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng bưng bát ăn chung với đám tiểu tử.

Giang Oản Oản ăn vài miếng rồi gắp thức ăn cho đám tiểu tử.

Mấy tiểu tử đang ăn cơm cũng không yên lặng, thì thầm nói nhỏ.

“Đoàn Đoàn ca ca, ca ca đừng chơi với Lâm Tử Hành, huynh ấy rất thích bóp mặt đệ, rất đau!”

 

Đoàn Đoàn cười nói: “Tiểu Bao Tử, thật ra huynh cảm thấy Lâm Tử Hành rất tốt nha, lần trước sách vỡ của đệ rơi xuống đất, cậu ấy đã nhặt lên cho đệ đấy, còn thổi bụi trên sách nữa.”

Nhị Oa cũng cười híp mắt gật đầu: “Thật đó, hôm đấy huynh cũng nhìn thấy.”

Tiểu Bao Tử sững sờ chớp mắt: “Thật sao?”

Sau đó cậu bé lại nhai thịt, tự hỏi, chẳng lẽ Lâm Tử Hành kia thật sự không có trộm kẹo của mình? Quên đi, sau này mình có kẹo thì sẽ chia cho huynh ấy một ít là được.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe được mấy tiểu tử này nói, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Chờ đến khi đưa đám tiểu tử này đến học đường, Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Trì đi xem cửa tiệm.

Tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng không có gì cần giúp, mà mấy ngày nay ngoài việc tần tĩnh trì ở nhà chăm sóc giang oản oản, thì chỉ làm một chút đồ lặt vặt hoặc một ít gia cụ tinh xảo trong nhà làm mộc.

Dù sao những đồ này bỏ cũng đã bỏ, đương nhiên phải bán đi, hơn nữa Giang Oản Oản cảm thấy tay nghề này của tần tĩnh trần, mở một tiệm mộc cũng rất tốt, nếu không đôi tay khéo léo của hắn sẽ bị chôn vùi.

Cũng may tiệm mộc cũng không cần lớn mấy, cuối cùng hai người nhìn trúng một căn nhà một tầng, phía sau tiệm còn có một cái sân, có thể dùng để làm kho.

Thế là họ vui vẻ nộp bạc, ký khế.

“Tĩnh Trì, thiếp thấy cửa tiệm này cũng không cần sữa chữa lại, có lẽ lão bản trước dùng cửa tiệm này để làm tiệm vải hoặc là tiệm bánh ngọt, nên cửa tiệm này khá sáng rực!”

Tần Tĩnh Trì nhìn quanh: “Ừ, vài ngày nữa ta sẽ chuyển cái kệ gỗ lớn mà nàng dạy ta làm qua trước, sau đó ta sẽ chuyển tượng gỗ nhỏ và bàn ghế sang.”

Giang Oản Oản cười híp mắt gật đầu: “Được! Về sau cửa tiệm này sẽ là của chàng, chàng có thể làm tượng gỗ mình thích, đừng lo có ai mua hay không, cũng đừng lo vấn đề mỗi ngày phải mở tiệm, muốn tới thì tới, không muốn thì không đến, ở nhà với thiếp cũng được.”

Tần Tĩnh Trì sờ đầu nàng: “Ừ!”

Khoảng mười ngày sau, tiệm mộc của Tần Tĩnh Trì đã khai trương, kệ gỗ trong tiệm được trang trí chỉnh chu với các tượng gỗ động vật đáng yêu tinh xảo, còn có các đồ chơi nhỏ như ghép hình, xếp chồng.

Những món đồ lớn hơn còn có ngựa gỗ có thể lắc lư, những món đồ nội thất khác hoặc tinh xảo hoặc đơn giản.

Nhiều món đồ nội thất là một bộ, trên bàn ghế đều chạm khắc những họa tiết thống nhất, cả một bộ đặt trong nhà, không gì đẹp hơn.

Tuy nhiên, món đồ đặc biệt nhất trong cửa hàng là một bộ xếp hình kiến trúc lập thể, sau khi ghép xong hoàn toàn là một ngôi nhà gỗ nhỏ sống động như thật.

Trong nhà còn có một bộ đã làm xong đầu tiên để tặng cho Đoàn Đoàn, những loại xếp hình này rất khó, vẫn thích hợp hơn với những người lớn tuổi hơn, vì vậy, tiểu tử này vẫn thích những bộ xếp hình phẳng như trước.

Vào buổi trưa, một đôi phu thê đến cửa tiệm.

Hai người bước vào tiệm, vui mừng vu.ốt ve bộ đồ nội thất, nhìn những họa tiết chạm khắc tinh xảo trên đó, đều yêu thích không nỡ buông tay: "Nương tử, nàng xem bộ bàn ghế này đẹp thật! Hay là chúng ta mua bộ này đặt trong nhà mới ở huyện của chúng ta đi! Thật là hợp lý!"

Mặc dù phụ nhân trẻ tuổi thích bộ đồ nội thất này, nhưng nàng ta sờ những họa tiết chạm khắc và vân gỗ trên đó, liền biết không rẻ.

Phụ nhân kéo nam nhân sang một bên rồi nói: "Hay là thôi đi, giá cả ước tính rất đắt! Nhà mới của chúng ta đã tiêu tốn khá nhiều bạc rồi, sao có thể còn mua được những thứ như thế này!"

Vốn dĩ Giang Oản Oản đang ngồi trên ghế bập bênh bên cạnh đọc sách, thấy họ đi vào thì dừng lại, giờ nhìn bộ dạng của đôi phu thê này, cũng đoán được nguyên nhân.

"Các vị thích bộ đồ nội thất này sao?" Giang Oản Oản không nhịn được lên tiếng hỏi.

Phụ nhân trẻ tuổi do dự gật đầu: "Chúng ta khá thích, chỉ là không biết giá cả..."

Giang Oản Oản cười nói: "Thật ra cũng không tính là đắt lắm, gỗ làm bộ đồ nội thất này của nhà ta rất tốt, những họa tiết chạm khắc trên đó các vị cũng đã thấy, tướng công của ta đã mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành được."

Thấy vẻ mặt phụ nhân càng do dự hơn, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Tuy nhiên, bộ đồ nội thất này bán không đắt, cả bộ... Ba lượng bạc, các vị có thể chấp nhận không?"

Không đợi phụ nhân nói, nam nhân trẻ tuổi đã vui mừng nói: "Thật sao? Chỉ cần ba lượng?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm cười nhìn nhau, gật đầu: "Đương nhiên là thật, ban đầu ta chỉ làm chơi trong lúc rảnh rỗi rồi bán, đương nhiên giá cả sẽ không đắt."

"Hơn nữa, trong cửa tiệm của chúng ta còn có rất nhiều thứ khác." Nói rồi chỉ vào những bức tượng gỗ nhỏ trên giá gỗ: "Nếu các vị có nhi tử hay nữ nhi, những bức tượng gỗ này cũng có thể cho chúng chơi."

Hai phu thê họ đều mới cưới chưa lâu, tuổi tác cũng không lớn, nhìn những món đồ chơi nhỏ trên giá gỗ, đều thích vô cùng, nghe giá cả còn khá rẻ, nên lập tức mua thêm mấy món, cộng thêm cả bộ đồ nội thất, rất vui vẻ trả ba lượng và ba trăm văn tiền.

Dù sao nhà mới của họ cũng ở trong huyện, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng giúp họ đưa đến tận nơi. Giang Oản Oản thì tiếp tục nằm trên ghế bập bênh trông cửa tiệm.

Mãi đến gần trưa, Giang Oản Oản mới vào hậu viện làm đồ ăn ngon cho nhi tử của mình.

Hôm nay học viện nghỉ, lúc này Đoàn Đoàn vẫn đang ở tiệm nướng chơi với Cẩu Đản.

Tần Tĩnh Trì đưa đồ nội thất đến nơi rồi đến tiệm nướng đón Đoàn Đoàn.

"Đoàn Đoàn, đi thôi, theo cha về tiệm mộc đi, đi chơi với nương con."

Đoàn Đoàn nhanh chóng ăn hết miếng thịt bò nướng cuối cùng trên xiên, nhanh chóng nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì: "Đi thôi, cha!"

Dắt tay tiểu hài, hai phụ tử chậm rãi đi về phía tiệm mộc.

"Nương! Đoàn Đoàn về rồi!"

Giang Oản Oản lau mồ hôi cho cậu bé, cười nói: "Không phải hôm qua con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt sao, hôm nay nương đã làm rồi, đảm bảo để mèo tham ăn nhà chúng ta ăn no nê."

Đoàn Đoàn cười tít mắt gật đầu: "Vâng vâng, vậy Đoàn Đoàn phải ăn thật nhiều!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.