Thấy thằng bé càng ngày càng gầy đi, hắn mới quyết định tách ra làm việc một mình, sau đó làm việc cật lực cuối cùng cũng có được một chút bạc, có thể mua sữa dê cho thằng bé uống.
Dần dần, thằng bé lớn hơn một chút, khi cậu bé biết nói chuyện thì cũng là lúc hắn đón cậu bé về nuôi.
Nhưng rốt cuộc công việc của hắn quá bận rộn, chỉ khi đến buổi tối hoặc thỉnh thoảng được rảnh rỗi thì hắn mới có thể chơi với cậu bé một lúc.
Giang Oản Oản thì không quan tâm đến nó, mặc dù nàng không cố ý không cho cậu bé ăn cơm nhưng kiểu gì cũng sẽ quên mình đã có con trai, khi thằng bé ra ngoài chơi được một lúc rồi về thì đã không còn cơm ăn, mà cậu bé lại là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, cũng không biết khóc lóc.
Hàng xóm không nhìn nổi nên sẽ cho cậu bé một hai miếng ăn, hoặc là có thể đến nhà Cẩu Đản để cùng ăn cơm.
Cứ như vậy, cho dù thường xuyên bị đói bụng, Đoàn Đoàn thấp gầy cũng đã lớn hơn một chút nhưng cậu bé vẫn vô cùng hiểu chuyện, ở nhà tự giặt quần áo của mình, thỉnh thoảng cậu bé cũng sẽ giặt quần áo giúp Giang Oản Oản.
Không chỉ như vậy, tối nào cậu bé cũng ngồi xổm trước cửa nhà bọn họ để chờ Tần Tĩnh Trì, khi hắn vừa về đến nhà, cậu bé sẽ chạy tới ôm chân hắn rồi gọi “Cha!” rất ngọt ngào.
Sau đó cậu bé sẽ kéo tay hắn làm nũng: “Sao cha lại về muộn vậy ạ, An An chán quá! An An rất nhớ cha!”
Nghĩ tới đây, Tần Tĩnh Trì cảm thấy rất đau lòng, hắn ôm chặt thằng bé vào trong lòng, thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi nói: “Bảo bối, trước kia là cha không tốt, để con ở nhà một mình, không thường xuyên chơi với con, còn để con đói bụng. Sau này cha sẽ thường xuyên mua bánh ngọt cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta, chơi với Đoàn Đoàn, được không?”
Đôi mắt của Đoàn Đoàn lập tức sáng lấp lánh, cậu bé hớn hở ra mặt nói: “Vâng ạ! Sau nay cha phải chơi cùng Đoàn Đoàn đó! Đại Ngưu thúc thúc hay dẫn Cẩu Đản ca ca lên huyện chơi đó ạ!”
Nói đến đây, thằng nhóc không khỏi phàn nàn: “Lúc trước cha không chỉ không dần Đoàn Đoàn ra ngoài chơi mà ngày nào cũng về lúc tối muộn! Đoàn Đoàn chờ đến lúc buồn ngủ vẫn không thấy cha về! Cha thối!”
Tần Tĩnh Trì an ủi xoa đầu cậu bé: “Sau này cha sẽ không như vậy nữa, sẽ không bỏ Đoàn Đoàn ở nhà một mình nữa!”
Dường như Đoàn Đoàn đã tha thứ cho hắn, cậu bé nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi ạ!”
Tần Tĩnh Trì gật đầu, sau đó hai cha con lập tức bắt đầu chơi trò đ.â.m râu, mặt của Tần Tĩnh Trì cọ vào mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ cảm thấy ngứa nhưng cũng rất vui vẻ, cậu bé cười khanh khách không ngừng.
Giang Oản Oản nhìn bầu không khí ấm áp giữa hai người họ, nàng cảm thấy rất vui vẻ nhưng cũng có hơi đau lòng, nàng không được tham gia vào cuộc sống trước kia của họ, Tần Tĩnh Trì lại là người quan trọng nhất với Đoàn Đoàn, tình cảm giữa hai người họ không phải là thứ nàng có thể bồi dưỡng trong một sớm một chiều.
Nhưng nàng đã trở thành một thành viên trong căn nhà này, nàng tin dần dần mình cũng sẽ trở thành người quan trọng nhất với họ.
Nghĩ đến chuyện ngày mai phải dậy sớm hơn, nàng xoa đầu Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, con mau đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm để đi bán khoai tây đó!”
Sau đó nàng lại nhìn Tần Tĩnh Trì: “Ngươi cùng đừng đùa với Đoàn Đoàn nữa, ngày mai bận lắm đó.”
Tần Tĩnh Trì dịu dàng cười nói: “Được, đi ngủ thôi!”
Nói xong, hắn đặt Đoàn Đoàn vào trong chăn rồi thơm lên mặt cậu bé một cái: “Mau đi ngủ đi, ngày mai cha lại chơi với con!”
Đoàn Đoàn gật đầu, cậu bé cười nói: “Vâng ạ! Cha và nương cũng đi ngủ sớm đi ạ!”
Giang Oản Oản cúi người thơm cậu bé một cái: “Được, nương và cha cùng ngủ với con, chúng ta thi xem ai ngủ trước được không?”
Đoàn Đoàn lập tức nhắm mắt lại: “Được ạ! Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ ngủ trước!”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nằm bên cạnh bán bao nhỏ, khi thấy mới được một lúc mà cậu bé đã ngủ khò khò, hai người không khỏi bật cười thành tiếng.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, cả hai đều vô thức nhìn sang chỗ khác. Một lúc sau, đột nhiên Tần Tĩnh Trì vươn tay nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đang nằm ở giữa giường sang bên cạnh, sau đó hắn ôm Giang Oản Oản vào trong lòng.
Giang Oản Oản vừa kinh ngạc vừa xấu hổ: “Ngươi... Ngươi...”
Không để nàng kịp nói gì, Tần Tình Trì đã cúi đầu hôn nàng, Giang Oản Oản mở to mắt, nàng không dám cử động mà chỉ có thể để mặc cho Tần Tĩnh Trì giở thói ngang ngược trong miệng nàng.
Khi Giang Oản Oản cảm thấy mình không thể thở được nữa thì Tần Tĩnh Trì mới thả nàng ra, áp trán vào mũi nàng, hắn liên tục thở hổn hển như thể đang đè nén cái gì đó.
Cuối cùng Giang Oản Oản mới được hít thở nên cũng thở hổn hển, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng không chớp mắt, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp.
Giang Oản Oản cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nàng tức giận xoay người sang chỗ khác.
Vừa mới xoay người, Tần Tĩnh Trì đã lập tức dán vào lưng nàng, hắn ôm nàng vào lòng, miệng kề sát bên tai nàng và khẽ nói: “Ngủ đi.”
Nghe thấy giọng nói đầy từ tính của hắn, Giang Oản Oản nhắm mắt, nàng nở nụ cười rồi nhẹ giọng đáp lại: “Vâng.”
Một nhà ba người ngọt ngào tiến vào giấc mộng đẹp, đến khi Giang Oản Oản tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lặng lẽ ló đầu.
Nàng mơ màng nhìn xung quanh và phát hiện Tần Tĩnh Trì và bánh bao nhỏ không còn ở trên giường nữa. Nghĩ tới việc hôm nay phải đi mở quầy hàng, lúc này nàng mới tỉnh táo lại rồi vội vàng mặc quần áo vào.
Lúc này, Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn đi vào: “Nàng đừng vội, ta đã chuẩn bị đồ đạc hết rồi, một lát nữa chúng ta vào huyện mua hai cái bánh bao để ăn, đừng ăn ở nhà, nàng rửa mặt đi rồi chúng ta bắt đầu xuất phát.”
Giang Oản Oản mặc quần áo hẳn hoi và đi giày vào, nàng đi tới trước mặt Tần Tĩnh Trì rồi cúi đầu thơm Đoàn Đoàn một cái, sau một lúc suy nghĩ, nàng ngẩng đầu thơm một cái thật nhanh lên mặt Tần Tĩnh Trì, sau đó vội vàng đi ra ngoài rửa mặt.
Tần Tĩnh Trì và bánh bao nhỏ nhìn nhau, cả hai vô thức nở nụ cười hạnh phúc. Đoàn Đoàn còn kích động nói: “Cha! Nương vừa thơm cha kìa! Đây là lần đầu tiên con thấy nương thơm cha đó!”
Cậu bé nghĩ một lúc rồi lại kiêu ngạo nói tiếp: “Nhưng mà chắc chắn nương thích Đoàn Đoàn hơn, nương rất hay thơm Đoàn Đoàn! Nhưng nương lại không thường thơm cha đâu đó!”
Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé, hắn phụ họa: “Đúng rồi, nương thích Đoàn Đoàn nhất!”
Nói xong, nụ cười trên mặt Đoàn Đoàn càng vui tươi hơn, hai lúm đồng tiền nhỏ tràn ngập ý cười.
Đến khi Giang Oản Oản thu dọn đồ đạc xong, một nhà ba người mới bắt đầu lên đường.
Khi đến nơi bày quầy hàng vào ngày hôm qua thì đã có một đám người đứng chờ sẵn ở đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản giật mình, hai người còn tưởng rằng vị trí của họ đã bị người khác chiếm mất.
Đến khi bọn họ đẩy xe tới gần hơn, có người trong số người đó mới lo lắng hét lên: “Sao bây giờ các ngươi mới đến vậy? Ta phải chờ rất lâu rồi đó! Cho ta mười phần khoai tây nanh sói, nhớ cho nhiều rau thơm gì đó nhé!”
Những người khác cũng phàn nàn việc bọn họ tới quá muộn, sau đó đồng loạt nói ra yêu cầu của mình.
“Ta mua hai phần, bỏ nhiều tiêu!”
“Ta lấy năm phần, cho nhiều giấm!
“Còn của ta ba phần!”
...
Giang Oản Oản dở khóc dở cười an ủi bọn họ: “Các ngươi đừng vội vàng, bởi vì có quá nhiều người nên có lẽ phải chờ thêm một lát nữa!”
“Không sao đâu! Chúng ta đã chờ lâu như vậy rồi, ngươi làm nhanh lên là được!”
Giang Oản Oản không ngờ việc buôn bán hôm nay lại có thể tốt như vậy! Vừa mới tới nơi mà đã bán được gần một phần ba số khoai đã chuẩn bị rồi.