Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 3: Chương 3




Nàng vội vàng kiểm tra, vào không gian nhìn thấy đủ loại hạt giống và lương thực, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi tận thế xảy ra, nàng đã mở một quán ăn nhỏ, sinh ý khá tốt. Sau khi tận thế xảy ra, nàng may mắn thức tỉnh dị năng không gian, trong căn cứ của bọn họ không ai thức tỉnh dị năng không gian cả, vì vậy nàng trở thành người duy nhất dự trữ lương thực, đồng thời còn kiêm luôn cả việc nấu ăn.

Tuy nhiên, việc này cũng có lợi có hại, lợi là nàng không bao giờ phải chịu đói, hại là mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ tìm vật tư, nàng đều phải đi theo.

Lần cuối cùng, bọn họ đến một ngôi làng,trông giống như trạm dự trữ lương thực, họ tìm thấy rất nhiều lương thực và hạt giống ở đó.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã bị một đợt tiếp một đợt xác sống bao vây, cuối cùng nàng bị xác sống nhấn chìm, sau đó thì đến đây, cũng chẳng biết những người khác thế nào, có ai sống sót không? Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản thở dài nặng nề.

Giang Oản Oản nằm ngẩn người một lúc, thì nghe thấy tiếng động lạo xạo, nàng quay đầu lại, thấy Đoàn Đoàn thò một cái đầu vào cửa, cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình, liền “xùy” một cái rồi rụt đầu lại, một lúc sau lại không kìm lòng được thò đầu ra.

 

Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, vô cùng yêu thích, “Đoàn Đoàn, mau đến đây với nương nào!”

Đoàn Đoàn nghe nàng gọi mình, ngượng ngùng đi vào, đóng cửa lại, lắc lư đi về phía Giang Oản Oản, “Nương... nương ơi~”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay mềm mại của nó, nhưng lại lạnh ngắt, nhìn thấy trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo ngắn bằng vải thô đầy những miếng vá, đau lòng không thôi, “Đoàn Đoàn, con mau cởi giày ra, lên giường đi, nương sẽ ủ ấm cho con.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác cởi giày, bị Giang Oản Oản bế lên giường, đặt vào trong ổ chăn.

 

Giang Oản Oản quấn chặt chăn, bọc chặt hai người lại, Đoàn Đoàn nằm trong vòng tay ấm áp, thơm tho của nương mình, thỏa mãn và vui vẻ cười, nương đã bắt đầu thích nó rồi sao?

Đoàn Đoàn thầm tự nhủ, sau này nhất định phải chăm chỉ hơn, đi tìm nhiều rau dại hơn để cho nương và cha ăn!

Giang Oản Oản ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của nó, đau lòng vô cùng.

Nghĩ đến việc nó tự mình đi vào, nàng liền hỏi: “Cha con rồi đâu?”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp: “Cha đang nấu cơm ạ, cha bảo Đoàn Đoàn tự chơi.”

Đoàn Đoàn sờ bụng Giang Oản Oản, “Nương đói bụng rồi sao?”

Giang Oản Oản lắc đầu, “Không, nương chỉ hỏi thế thôi, bảo bối Đoàn Đoàn của chúng ta có đói bụng không nào?”

Mỗi lần nghe nương gọi mình là Đoàn Đoàn, lại còn gọi là bảo bối, Đoàn Đoàn đều vui lắm!

“Không có! Đoàn Đoàn không đói đâu ạ!”

Giang Oản Oản nhìn nó đầy nghi hoặc, sao tự nhiên đứa trẻ này lại vui vẻ thế. Sau đó lại cười bất lực, hình như trẻ con đều rất hay thay đổi cảm xúc.

Hai mẹ con nằm trên giường nói chuyện nhỏ nhẹ, một lát sau thì thấy Tần Tĩnh Trì đẩy cửa bước vào, bưng một nồi canh rau dại và một nồi cháo ngô to đặt lên bàn, nhìn hai mẹ con trên giường đầy nghi hoặc, chẳng lẽ lời nàng nói muốn đối xử tốt với Đoàn Đoàn là thật sao?

Hắn thở dài trong lòng, thôi, cứ xem nàng định làm gì đã.

“Hai người mau dậy ăn cơm đi, trời lạnh lắm, lát nữa thức ăn nguội mất.”

Giang Oản Oản nghe vậy thì ngồi dậy tự mình đi giày, rồi bế Đoàn Đoàn ra khỏi ổ chăn, mang giày cho nó.

Sau đó dắt Đoàn Đoàn đến bàn ngồi xuống.

Giang Oản Oản liếc nhìn thức ăn trên bàn, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả mùa đông khó khăn nhất ở thế giới tận thế cũng chưa từng được ăn những món ăn như thế này. Giang Oản Oản nhìn xung quanh, đồ đạc trong nhà rất ít, nhưng khá ngăn nắp, có lẽ đều là do Tần Tĩnh Trì làm.

Cả căn nhà còn nhiều chỗ hở gió, hoàn cảnh như vậy ngay cả người lớn cũng khó chịu, huống chi còn có một đứa trẻ nhỏ.

Gia đình này thật sự quá nghèo, nàng phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể kiếm được tiền, bây giờ đã là mùa thu rồi, nếu không đến mùa đông, Đoàn Đoàn phải làm sao?

Giang Oản Oản thăm dò nói: “Những món ăn này, Đoàn Đoàn ăn vào chẳng có chút dinh dưỡng nào, phải mua chút thịt gì đó cho nó ăn mới được.”

Tần Tĩnh Trì liếc nàng một cái, “Tiền trong nhà đều do nàng giữ, nhưng mỗi lần đưa tiền cho nàng, nàng lại mua này mua nọ, chắc cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.”

Giang Oản Oản: “...”

“Thật... thật xin lỗi, ta... ta sẽ nghĩ cách.” Quả nhiên, y phục trên người nàng đều là vải tốt, nhưng người đàn ông này và đứa trẻ lại mặc quần áo rách rưới.

Giang Oản Oản nhìn rau dại và cháo loãng trong bát mà không sao nuốt trôi, nàng chỉ ăn vài miếng tượng trưng.

Nhìn Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì, hai người đều ăn rất ngon lành, Giang Oản Oản trông mà đau lòng vô cùng.

Đoàn Đoàn thấy nàng buông đũa, nghi hoặc hỏi nàng: “Nương, nương không ăn nữa sao? Rau dại và cháo loãng hôm nay đều rất ngon, phụ thân tìm được rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn mấy bữa, nương ăn nhiều thêm một chút đi.”

Nói xong, bàn tay nhỏ còn hơi run run dùng muỗng gỗ múc cháo loãng đổ vào bát Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của nó, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn.

“Đoàn Đoàn ăn đi! Đoàn Đoàn ăn nhiều một chút, bây giờ nương không có khẩu vị, đợi đến tối nương sẽ làm đồ ăn ngon cho Đoàn Đoàn.”

Ngoài lương thực ra thì trong không gian của nàng còn có rất nhiều gia vị và rau củ các loại, để lâu cũng không hỏng, lát nữa lên núi xem thử, nghĩ cách mang một ít về.

Bánh bao này gầy gò nhỏ bé, phải bồi bổ thật tốt mới được.

Ba người ăn xong, Tần Tĩnh Trì chuẩn bị ra ngoài, có người hẹn hắn làm tủ, chắc phải đến tối mới về.

Trước khi đi, hắn do dự một chút, đi đến trước mặt Giang Oản Oản dặn dò: “Ta đi làm trước, nàng... trông chừng Đoàn đoàn, Đừng để con chạy lung tung, nhưng mà nó ngoan lắm, chắc cũng sẽ không chạy ra ngoài đâu.”

Giang Oản Oản gật đầu, người đàn ông này đi rồi mới tốt, hắn đi rồi nàng lên núi sẽ tiện hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.