Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 33: Chương 33




Tần Duyệt xấu hổ không thôi, vội vàng lắc đầu: "Không được, hai người cũng đâu có làm mấy ngày đâu, mỗi ngày vất vả như thế cũng không kiếm được bao nhiêu, sao có thể giảm giá nhiều như vậy được?"

Thẩm Nham cũng nói theo: "Thật sự không cần đâu, vốn dĩ để các ngươi ở đây chờ bọn ta lâu như vậy đã thấy rất có lỗi rồi, làm sao để các ngươi giảm giá cho nữa!"

Tuy có một số người cũng muốn được giảm giá, nhưng Thẩm Nham đã lên tiếng nên bọn họ cũng không tiện nói gì khác.

Tần Tĩnh Trì thấy bọn họ kiên trì như vậy thì vỗ vỗ vào lưng Tần Duyệt: "Được rồi, vậy hôm nào các ngươi đến nữa, để tẩu tử giảm giá cho các ngươi nhé!"

Giang Oản Oản đứng một bên cười cười: "Đã là đồng môn của A Duyệt, đương nhiên là được!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy một đám đông đứng nói chuyện, cậu bé không chen được câu nào, mím môi quay người ôm lấy cha, mềm mại gọi: "Cha…"

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới bế tiểu gia hỏa bị bao phủ trong đám người lên: "Sao thế?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Cha và nương đều không để ý đến Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Trì bất lực hôn đầu cậu bé: "Cha và nương bận quá, không để ý đến Đoàn Đoàn của chúng ta, cha xin lỗi!"

 

Đoàn Đoàn rộng lượng nói: "Không sao, Đoàn Đoàn cũng không có thật sự tức giận."

Tần Duyệt nhìn bánh bao nhỏ trong lòng Tần Tĩnh Trì, giơ tay ra muốn ôm cậu bé vào lòng mình: "Tĩnh Trì ca, để đệ ôm An An một cái đi! Cũng lâu rồi đệ chưa gặp nó!"

Đoàn Đoàn nhìn thấy Tần Duyệt, vui vẻ lên tiếng: "Tiểu Duyệt thúc!"

"Ừ! An An có nhớ thúc không?"

"Nhớ ạ! Đoàn Đoàn rất nhớ thúc!"

"À! Đúng rồi! Bây giờ cháu đã có nhũ danh rồi đó, là Đoàn Đoàn nha!"

 

Giang Oản Oản đang trộn khoai tây, nghe thấy giọng điệu đầy kiêu ngạo của tiểu gia hỏa nhà mình, không nhịn được cười ra tiếng, đúng là đi đến đâu cũng không quên khoe nhũ danh của mình.

Tần Duyệt thì thầm to nhỏ nói chuyện với Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản trộn khoai tây rồi chia phần cho bọn họ, ngoại trừ những món hôm qua họ đã đặt trước thì còn dư lại hai phần, Giang Oản Oản làm cho Tần Duyệt: "Các ngươi nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi! Thật ra lúc khoai tây nanh sói ngon nhất là lúc vừa mới lấy ra khỏi nồi đó!"

Mọi người nhận lấy phần của mình, bất chấp dùng que đ.â.m đưa vào miệng! Những lời cảm thán ngạc nhiên nối tiếp nhau vang lên.

"Quào... Ngon quá!"

"Đúng vị rồi, ta đã nghĩ suốt buổi sáng đó!"

"Còn không phải sao! Ngày đầu tiên ta ăn nó đã ngạc nhiên đến ngây người!"

Thẩm Nham được xem như một người đã ăn biết bao nhiêu thứ sơn hào hải vị nhưng vẫn ăn rất nhiệt tình!

Cuối cùng đám người cũng được ăn no nê, chưa đã thèm mà lau lau miệng, lại đặt trước phần khoai tây cho ngày hôm sau với Giang Oản Oản rồi mới quay lại học viện.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, Giang Oản Oản nhớ lại trong nhà không còn đồ ăn nên nói với hai phụ tử: "Chúng ta đi mua chút thịt và rau đi! Trong nhà hết đồ ăn rồi."

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn đồng thanh gật đầu: "Được."

Hôm nay họ bán hết rất sớm, khi đến quầy hàng bán thịt lợn thì thịt vẫn còn rất tươi.

Nghĩ đến hôm nay bọn họ sẽ gọi phụ mẫu và cả Tần Tĩnh Nghiễn đến giúp đỡ, Giang Oản Oản định mua nhiều thịt thêm một chút, nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh, hỏi ý kiến bọn họ: "Hai phụ tử muốn ăn gì?"

Đoàn Đoàn phiền não, cậu bé cảm thấy món sườn heo và chân giò mà nương làm hôm đó rất ngon! Cậu bé không biết phải chọn cái nào.

Tân Tĩnh Trì cảm thấy ăn gì cũng được, nên để Giang Oản Oản làm chủ: "Nàng xem rồi mua đi!"

Giang Oản Oản gật đầu, lại nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, còn con thì sao? Con muốn ăn gì? Nương mua cho con."

Đoàn Đoàn nhíu lông mày nhỏ, rối rắm vô cùng, nhưng cảm thấy nương nấu món nào cũng rất ngon, trước kia cậu bé không thích ăn cá tôm, nhưng nương nấu thì ăn rất là ngon, chân giò ăn cũng rất ngon nữa!

Loay hoay một hồi, cuối cùng chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Nương nấu món nào cũng ngon! Nương mua đi!"

Giang Oản Oản bật cười liếc nhìn cậu bé, biểu cảm của tiểu tử này vừa rồi phong phú đến độ nàng còn tưởng cậu bé muốn chọn thịt kỳ lạ nào nữa chứ.

Nếu để nàng quyết định, vậy...

"Lão bản, cho bốn cân sườn lợn đi!"

"Ruột già và gan lợn của nhà ngươi bán sao đây?"

Lão bản vừa thấy nàng thuận miệng hỏi phu quân và nhi tử muốn ăn gì, còn tưởng nàng là khách quan lớn đến mua hàng, ai ngờ thế mà chọn sườn lợn với cả mấy thứ không đáng tiền nữa!

Nhưng thái độ của hắn vẫn không xấu đi: "Sườn lợn mười văn một cân, còn mấy thứ ruột già và gan lợn đó ngươi trả thêm năm xu nữa là được! Chỉ là ruột già và gan lợn không ăn được đâu, ngươi mua cũng chỉ lãng phí mà thôi, còn không bằng mua mấy thứ khác."

Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì cũng ngạc nhiên nhìn nàng: "Nàng mua mấy loại thịt khác đi, mua mấy thứ đó cũng vô dụng, đều là đồ cho chó ăn thôi!"

Đoàn Đoàn cũng nhìn nàng, bịt mũi lại: "Đúng đó nương! Lòng lợn thối quá, chắc chắn không thể ăn được đâu!"

Vẻ mặt Giang Oản Oản đầy tự tin: "Yên tâm đi! Ta có thể làm món cá tôm ngon vậy thì những thứ khác cũng không thành vấn đề, chờ đến tối hai người ăn rồi sẽ không nói như vậy nữa, sợ hai người còn sẽ quấn lấy ta đòi ăn thêm ấy chứ!"

Hai người thấy nàng kiên trì như vậy nên tùy theo ý nàng, dù sao cũng chỉ tốn có năm văn mà thôi.

Họ mua thịt xong, lại đi đến chỗ bán rau củ xem sao, Giang Oản Oản thấy củ cải trắng trông mọng nước nên mua mười cân, định về nhà làm món củ cải muối, buổi sáng ăn kèm với cháo trắng cũng không tồi.

Cuối cùng họ mua thêm một ít cải thìa rồi về nhà, nhưng khi vừa rời khỏi quán thịt lợn không bao lâu thì nhìn thấy có người bán vò, Giang Oản Oản đi qua nhìn nhìn, chọn vài cái to, sau này dùng để muối dưa chua gì đó cũng được.

Về đến nhà cất hết đồ, rồi một nhà ba người không nghỉ ngơi mà đến nhà Tần phụ Tần mẫu.

Đoàn Đoàn còn chưa tới cửa đã hưng phấn hô lên: "Gia gia! Nãi nãi! Tiểu thúc thúc! Đoàn Đoàn tới rồi nè!"

Tần phụ Tần mẫu đang ở vườn hái rau, nghe thấy tiếng nói của Đoàn Đoàn, Tần mẫu ngẩng đầu vỗ Tần phụ vẫn đang cúi người: "Lão đầu tử, có nghe thấy gì không! Có phải là giọng tôn tử ngoan phải không?"

Tần phụ vội vàng đứng thẳng dậy, cẩn thận lắng nghe: "Không có mà! Có phải nàng nhớ Đoàn Đoàn quá hay không? Chúng ta hái thêm chút dưa chuột và bắp cải gửi cho tôn tử ngoan đi."

Tần mẫu gật gật đầu: "Được rồi!"

Hai người nói chuyện, Đoàn Đoàn được cha bế tới vườn rau: "Gia gia! Nãi nãi! Đoàn Đoàn đến rồi nè!"

Tần phụ Tần mẫu kinh hỷ nhìn đại nhi tử và tôn tử ngoan đột nhiên xuất hiện, hai người cười híp mắt, Tần mẫu ôm lấy Đoàn Đoàn vào trong lòng: "Ối chà! Tôn tử ngoan của bà!" Nói xong còn hôn cậu bé vài cái.

Tần Tĩnh Trì chờ ông bà cháu nói chuyện một hồi, nói: "Cha nương, vừa rồi bọn con vừa đến nhà, không thấy cha nương ở đó nên con dẫn Đoàn Đoàn và Oản Oản đến đây!"

Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, vội gật đầu: "Vậy đi nhanh đi, Oản Oản tới con cũng không nói sớm nữa!"

Tần Tĩnh Trì bất lực cười cười: "Cha, đưa giỏ rau cho con đi."

Thấy Tần mẫu còn ôm Đoàn Đoàn nên nói thêm: "Nương, con đường này gồ ghề lồi lõm, nương đưa Đoàn Đoàn cho con đi."

Tần mẫu suy nghĩ một lúc rồi đưa Đoàn Đoàn cho hắn, nếu bà có té thì không sao, nhưng nếu tôn tử yêu quý của bà bị ngã thì không được!

"Vậy con đưa giỏ rau cho cha con đi, nếu không cũng không ôm được Đoàn Đoàn."

"Vâng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đang trò chuyện bên ngoài vườn rau, thấy mấy người họ từ vườn rau đi ra.

Giang Oản Oản vội vàng đi tới, lấy giỏ rau trong tay của Tần phụ đi: "Cha, để con xách cho!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.