Tần phụ có chút không biết phải làm sao nhìn Giang Oản Oản: "Hả? Để cha xách là được rồi, đến cửa nhà ngay ấy mà."
Tần mẫu nắm lấy tay Giang Oản Oản: "Không cần đâu Oản Oản, cha con còn đủ khỏe để xách giỏ rau mà, để cho lão đầu tử xách đi, con đừng lo lắng cho lão!"
Giang Oản Oản kiên trì nhận lấy giỏ rau, cười nói với hai người: "Còn một đoạn đường nữa lận mà, đưa cho con xách cho! Đường này không dễ đi, cha nương, hai người cẩn thận một chút."
Hai cụ có chút được sủng mà sợ, vui mừng nói: "Được được được! Vậy vất vả cho con rồi Oản Oản, con giúp cha xách."
Tần Tĩnh Nghiễn cõng chiếc gùi cải xanh trên lưng, đi bên cạnh ca cậu và nói chuyện với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, con có nhớ tiểu thúc thúc không?"
Đoàn Đoàn ôm cổ Tần Tĩnh Trì, nghe thế thì quay đầu cười hì hì nói: "Dạ nhớ! Đoàn Đoàn rất là nhớ tiểu thúc thúc!"
Tần Tĩnh Nghiễn còn muốn nói gì đó thì bị Tần Tĩnh Trì cắt ngang: "Được rồi, đệ cõng nhiều đồ ăn vậy rồi, càng nói chuyện càng mệt thêm đấy!"
Tần Tĩnh Nghiễn thấy ca cậu quan tâm đến mình thì cười với Đoàn Đoàn, yên lặng ngậm miệng lại.
Tần phụ Tần mẫu đi phía trước mở cửa, rồi nắm lấy tay Đoàn Đoàn, gọi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vào nhà.
Mọi người ngồi lúng túng trước bàn ăn, một lát sau, Tần mẫu mới thử lên tiếng nói trước: "Sao hai đứa lại qua đây?"
Tần Tĩnh Trì nhấp một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói: "Nương, là thế này, bây giờ con và Oản Oản mỗi ngày vào trong huyện mở quán bán khoai tây, công việc khá tốt, nhưng mỗi ngày bọn con có hơi bận rộn, con không có thời gian làm mộc nữa."
"Con nghĩ, dù sao bây giờ cha nương cũng không có việc gì làm, nếu không qua bên kia giúp bọn con đi!"
Tần mẫu đồng ý ngay: "Đương nhiên là được rồi! Dù sao cha mẹ cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm."
Giang Oản Oản cũng cười mở miệng nói: "Cha nương, sau này cha nương đi bán khoai tây với con nha, đệ đệ ở nhà làm nghề mộc với ca ca."
"Được được được! Các con sắp xếp là được rồi!"
Suy nghĩ một hồi Tần mẫu lại lo lắng hỏi: "Oản Oản! Người mua khoai tây của bọn con có nhiều không?"
Giang Oản Oản cười giải thích thêm với bà: "Bây giờ bọn con có thể bán được một trăm ba mươi cân vào buổi trưa, một ngày có thể kiếm được khoảng ba lượng bạc!"
"Ồ..."
Tần phụ và Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy thế cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Tần mẫu nghe vậy, khiếp sợ nói không nên lời, phải biết rằng ba lượng bạc là thu nhập của một hộ gia đình trong nửa năm, nếu một ngày có thể kiếm được nhiều như vậy thì một năm sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây!
Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Tần mẫu, nhìn dáng vẻ khiếp sợ của bà, cậu bé che lại miệng nhỏ nhịn không được cười trộm.
Giang Oản Oản cưng chiều nhìn thoáng qua tiểu tế tử nhà mình, còn nói thêm: "Thật ra bọn con cũng mới bắt đầu làm mấy ngày thôi, không biết công việc buôn bán sau này sẽ như thế nào, có thể là do họ cảm thấy thức ăn tương đối mới lạ cho nên người tới mua hơi nhiều."
Ba người dần dần hồi phục tinh thần lại, vội hỏi: "Oản Oản? Vậy khoai tây của bọn con còn bao nhiêu? Có đủ dùng không?"
Tần phụ cũng lên tiếng: "Nếu không ta và Tĩnh Trì Tĩnh Nghiễn đi đào thêm chút nữa."
Ánh mắt Tần Tĩnh Nghiễn nóng như lửa nhìn tẩu tử: "Đúng vậy đó tẩu tử, bọn đệ đi đào thêm một chút, nhân lúc bây giờ còn bán được."
Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười: "Không cần đâu, trong nhà còn nhiều lắm, cũng đủ dùng rồi!"
Tần mẫu nghe thấy thế thì yên tâm gật đầu: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"
Nghĩ đến bọn họ một ngày có thể kiếm được ba lượng bạc thì rất vui vẻ, suy nghĩ một hồi lại lo lắng nói: "Oản Oản à, nhân lúc công việc buôn bán còn tốt thế này, bọn con dành dụm một số tiền đi, qua mấy tháng nữa xây một ngôi nhà lớn hơn!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cười nhìn nhau: "Nương, nương đừng lo lắng, bọn con cũng đã nghĩ đến rồi, nếu không mùa đông đến, lạnh quá Đoàn Đoàn cũng không chịu nổi."
"Với lại thêm một chút thời gian nữa, cha nương và đệ đệ dọn đến sống cùng bọn con đi!"
Tần phụ Tần mẫu nghe Giang Oản Oản nói, hai người sửng sốt một hồi mới nói: "Không cần đâu, cha nương ở nhà cũ này cũng được, bọn con không cần lo lắng cho cha nương đâu."
Trong lòng Giang Oản Oản chua xót, nàng nghĩ có thể là do nguyên chủ đã quá đáng nên hai cụ mới nơm nớp lo sợ như vậy.
Nàng nắm tay Tần mẫu nói: "Nương, cha nương không muốn sống với bọn con, có phải còn đang giận con không?"
Tần mẫu vội lắc đầu: "Không có không có! Chỉ là cha nương đã lớn tuổi rồi, sợ gây thêm phiền phức cho bọn con thôi."
"Làm sao mà phiền được, nương đến còn có thể giúp con chăm sóc cho Đoàn Đoàn, huống chi, cha nương không nên sống riêng, trước kia đều là do con không tốt, sau này một nhà bọn con sẽ hiếu thảo với cha nương."
Trong lòng Tần phụ Tần mẫu chua xót lại vui mừng: "Chỉ cần bọn con sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."
"Hơn nữa Đoàn Đoàn nhà ta ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này cơ mà, cần gì một lão bà như nương lo lắng chăm sóc đâu!"
Đoàn Đoàn nghe nãi nãi khen mình, che miệng nhỏ lại cười trộm hì hì.
Tần mẫu nhận ra cậu bé ở trong lòng mình cười vui vẻ như thế, không khỏi hôn cậu bé thêm vài cái.
Người một nhà trò chuyện tươi cười một hồi lâu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Giang Oản Oản nhìn mặt trời đã ngả về phía tây mới chợt nhận ra đã đến giờ cơm chiều rồi, khoai tây ngày mai còn chưa chuẩn bị xong đâu!
"Cha nương, a đệ, hôm nay mọi người qua nhà bọn con ăn cơm đi, hôm nay con đi chợ mua rất nhiều đồ ăn đó!"
Tần phụ Tần mẫu cùng đáp: “Được! Đúng rồi, hôm nay sau giờ ngọ bọn con đã chạy tới đây rồi, chắc khoai tây ngày mai còn chưa chuẩn bị xong đúng không? Vậy đi nhanh đi, chúng ta có nhiều người như vậy nên chuẩn bị khoai tây cho ngày mai trước đi!"
Giang Oản Oản cảm thấy yên lòng không thôi, thì ra trong nhà có người già lại tốt như thế, giống như tất cả mọi chuyện đều được họ lo liệu hết vậy.
Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, không tiếng động an ủi.
Giang Oản Oản nắm chặt lấy tay hắn, cười rạng rỡ: "Đi thôi!"
Trong mắt Tần Tĩnh Trì đầy ý cười: "Ừ!"
Dưới ánh hoàng hôn chiều tà, cả nhà vui vẻ phấn chấn đi về nhà.
"Nương, vậy cha nương chuẩn bị khoai tây với Tĩnh Trì cho ngày mai đi! À, đúng rồi, hình như chúng ta phải chuẩn bị hai trăm cân, phần đặt trước ngày mai có lẽ khoảng một trăm cân!"
Khoé mắt Tần mẫu đều là ý cười, vui vẻ trả lời: "Được được được! Con đi nấu cơm đi!"