Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 55: Chương 55




Giang Oản Oản nhìn hắn rồi nói: “Mấy ngày nay có phải chàng đều bận làm cái này không?”

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian như thế, thỉnh thoảng trong lúc làm án thư thì sẽ điêu khắc một chút.”

Giang Oản Oản biết mấy ngày nay hắn đều cố ý thức dậy rất sớm, khi nàng tỉnh dậy chỉ thấy trên giường còn mỗi mình và Đoàn Đoàn, nàng biết vì để không chậm trễ việc làm án thư nên mỗi ngày hắn đều phải dậy thật sớm để làm cỗ xe ngựa và cây trâm này.

Nhưng mà nàng cũng không vạch trần hắn: “Chàng giúp ta cài lên đầu xem có đẹp không?”

Tần Tĩnh Trì cẩn thận chỉnh lại tóc giúp nàng rồi mới cài chiếc trâm gỗ lên, sau một hồi cẩn thận quan sát, hắn hôn nàng một cái và nói: “Nương tử thật xinh đẹp.”

Hiếm khi Giang Oản Oản thấy hắn gọi mình như vậy, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đoàn Đoàn cầm chiếc xe ngựa bảo bối của mình chui vào trong lòng bọn họ, cậu bé nhìn Giang Oản Oản nói: “Nương đẹp quá!”

Giang Oản Oản thơm cậu bé một cái: “Nương cảm ơn Đoàn Đoàn!”

 

Đoàn Đoàn vui vẻ uốn éo trong lòng Tần Tĩnh Trì, cậu bé nghiên cứu cỗ xe ngựa nhỏ ở trong tay cùng với Giang Oản Oản: “Nương mau nhìn đi ạ! Cái cửa và cửa sổ của xe ngựa nhỏ đều có thể mở được ra này!”

“Haha! Ngựa nhỏ còn di chuyển được!”

Tần Tĩnh Trì đã làm cho bộ phận kết nối giữa ngựa và xe ngựa có thể di chuyển được, chỉ cần Đoàn Đoàn dùng tay đẩy chiếc xe đằng sau thì con ngựa trước mặt cũng sẽ chuyển động theo.

“Haha! Cha! Đoàn Đoàn rất thích cha!” Nói xong, thằng bé đứng lên ôm cổ Tần Tĩnh Trì và thơm hắn vài cái.

Tần Tĩnh Trì cảm nhận được nước bọt bị dính trên mặt mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc bánh bao nhỏ.

 

Hắn ghét bỏ lau mặt rồi nói: “Ôi trời, toàn là nước bọt này! Đoàn Đoàn bẩn muốn chết!”

Đoàn Đoàn chu mỏ, che miệng hắn lại, cậu bé sốt ruột giải thích: “Đoàn Đoàn không bẩn! Cha xấu quá!”

Nói xong, cậu bé còn ấm ức nhìn Giang Oản Oản: “Nương thấy có đúng không ạ?”

Giang Oản Oản vội vàng kéo tay Tần Tĩnh Trì ra rồi đánh nhẹ vài cái: “Đoàn Đoàn nói rất đúng, nương giúp Đoàn Đoàn dạy dỗ cha nhé.”

Đoàn Đoàn thấy nương bảo vệ mình, cậu bé lập tức cảm thấy có chỗ dựa nên cũng kéo một cái tay khác của Tần Tĩnh Trì rồi đánh nhẹ vài cái nhưng mà chưa đánh được hai cái, cậu bé đã buông ra và cau mày nói: “Đoàn Đoàn không đánh nữa, tay cha cứng quá, làm tay Đoàn Đoàn đau rồi.”

Tần Tĩnh Trì nhìn thử bàn tay nhỏ bé của nó, hơi đỏ lên. Vốn dĩ bàn tay của hắn rất thô ráp vì ngày nào cũng làm việc với gỗ, còn bàn tay của Đoàn Đoàn vừa trắng vừa mềm, vì vậy sau khi cậu bé đánh vài cái thì không khỏi đỏ lên.

Hắn dở khóc dở cười nhìn Giang Oản Oản, sau đó quay sang an ủi bánh bao nhỏ, hắn thổi vài cái lên bàn tay bé nhỏ của nó: “Đoàn Đoàn ngoan, cha thổi rồi sẽ không đau nữa.”

“Vậy cha và nương thơm Đoàn Đoàn đi!”

“Được!”

“Được! Nương thơm con!”

Hai người mỗi người một bên thơm lên gương mặt nhỏ bé của cậu bé một cái.

Đoàn Đoàn được hai người họ thơm, cậu bé vui vẻ đến mức híp đôi mắt lại rồi phấn khích nói: “Cha nương, ngày mai Đoàn Đoàn muốn mời Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca tới nhà chúng ta để chơi xe ngựa với Đoàn Đoàn, được không ạ?”

“Được chứ.”

Ba người lại trò chuyện trên trời dưới đất một hồi, Đoàn Đoàn bắt đầu ngáp ngủ, đôi mắt díu lại, rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng vẫn ôm cỗ xe ngựa nhỏ, yêu thích không rời tay.

“Đoàn Đoàn, con buồn ngủ rồi hả? Chúng ta đi ngủ được không? Ngày mai đợi các ca ca tới tìm con rồi chơi xe ngựa nhé?”

Đoàn Đoàn đặt cỗ xe ngựa nhỏ lên tay nàng: “Vậy nương đặt vào trong ngăn kéo giúp Đoàn Đoàn đi ạ, ngày mai Đoàn Đoàn sẽ lấy.”

“Được.”

Thấy hai mẫu tử đã nằm xuống, Tần TĨnh Trì đứng dậy thổi tắt nến, hắn ôm cả hai bảo bối của mình vào trong lòng, đắp chăn, một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, khi Giang Oản Oản tỉnh dậy thì cũng là lúc Tần Tĩnh Trì vừa mới thức dậy, Đoàn Đoàn vẫn còn đang ngủ say, mà Giang Oản Oản cũng không nỡ đánh thức nó nên đã nói với Tần Tĩnh Trì: “Để Đoàn Đoàn ngủ thêm một lát nữa, khi nào cha nương tới thì gọi thằng bé dậy sau.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm một lát nữa đi.”

Giang Oản Oản lắc đầu, nàng nói: “Thịt bò hôm qua ta ướp gia vị vẫn còn phải chế biến.”

Tần Tĩnh Trì cũng không ép buộc nàng, dù sao hắn cũng không biết làm: “Vậy ta đến phòng làm gỗ, lát nữa nàng và đệ đệ đi đường cẩn thận.”

“Vâng, ta biết rồi.”

Giang Oản Oản tắm qua, sau đó nàng vào phòng bếp mang thịt bò đã ướp ngày hôm qua ra ngoài.

Thịt bò đã được ướp gia vị từ chiều hôm qua, vì vậy đến bây giờ đã rất thấm vị, Giang Oản Oản rửa sạch các loại hương liệu ở trên bề mặt thịt bò, sau đó đặt nó lên bệ cửa sổ ngoài phòng bếp để phơi nắng, nơi này lúc nào cũng được ánh nắng chiếu vào nên được coi như là vị trí khá phù hợp.

Sau khi xử lý thịt bò xong, ba người Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ, Tần mẫu cũng đã tới.

“Tẩu tử, tẩu xong chưa vậy? Chúng ta mau đi thôi!”

Giang Oản nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, nàng nói: “Ta tới ngay đây.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đẩy xe ra ngoài sân: “Cha nương, hai người để Đoàn Đoàn ngủ thêm một lúc nữa rồi gọi thằng bé dậy nhé, hôm qua thằng bé ngủ hơi muộn ạ.”

“Được, hai con đi đường cẩn thận.”

Giang Oản Oản lập tức đáp lại: “Con biết rồi ạ, hai người mau vào nhà đi, con và đệ đệ đi đây.”

Tẫn Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh liên tục thúc giục: “Mau đi thôi, mới sáng sớm, trời còn lạnh lắm đó.”

Hôm nay Giang Oản Oản chia một nửa số cá viên và một ít khoai tây cho các thư sinh ở học viện, còn lại giữ lại để bán, nàng không ngờ đã chuẩn bị nhiều như thế mà hoàn toàn không đủ để bán.

Hôm qua vẫn còn vài người cảm thấy tám văn tiền quá đắt nên đã góp tiền mua một phần cá viên chung với người khác, sau khi nếm thử thì cảm thấy rất ngon muốn mua thêm nhưng bọn họ đã bán hết sạch. Hôm nay bọn họ đã có kinh nghiệm rồi, mới sáng sớm đã chờ sẵn ở đây, bởi vì biết rất ngon mà cũng không muốn phải tranh giành với những người khác, thậm chí có người còn cắn răng mua bốn năm phần liền.

Hôm qua bọn họ chuẩn bị tổng cộng khoảng năm mươi cân cá viên rồi lại chia ra một nửa, bây giờ có rất nhiều người tới mua, chỉ một lát đã bán hết sạch, tiếp theo số khoai tây cũng bán được hơn phân nửa.

Sau đó có người nghe tin cũng muốn mua thì thấy đã bán hết cá viên chiên, lúc này chỉ hận vì đã ngủ thêm một chút nữa, nếu không đã có thể mua được cá viên chiên thơm ngào ngạt rồi.

Nhưng họ vẫn quyết định mua một vài phần khoai tây còn lại, bọn họ rất thông minh, biết rằng nếu còn không mua khoai tây thì có lẽ một lát nữa sẽ không còn để mua, vì vậy ngươi một phần ta một phần, bán nhanh hơn cả lúc trước.

Chưa đến một canh giờ đã bán hết, hai người ngồi cạnh quầy hàng nghỉ ngơi.

Lâm Nhị Nương ở bên cạnh oán hận nhìn bọn họ, từ khi họ đến thì bà ta không bán được một phần khoai tây nào, còn cái thứ bỏ đi cá viên chiên gì đó bán chạy hơn cả khoai tây, bà ta nghĩ mãi vẫn không hiểu sao tám văn tiền một phần mà vẫn có người mua! Rõ ràng khoai tây của bà ta rẻ như vậy mà, những người này đúng là mắt mù rồi!

Tần Tĩnh Nghiễn quay đầu lại và lập tức bắt gặp dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của bà ta, Tẫn Tĩnh Nghiên hơi khựng lại, cậu hơi nheo mắt, mặt vô cảm nhìn chằm chằm bà ta.

Khi Lâm Nhị Nương tỉnh táo lại thì lập tức nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Tần Tĩnh Nghiễn, bà ta giật mình thon thót, sau đó sợ tới mức cuống quít nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không dám tiếp túc ghen tị nhìn bọn họ nữa, chỉ là ở nơi người khác không thấy, trong mắt bà ta tràn đầy hận thù như một con d.a.o sắc bén.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.