Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng, Đoàn Đoàn đi ngay.”
Tiểu tử bưng bát ra ngoài chia một ít cho Tần phụ Tần mẫu, rất nhanh lại bưng bát vui vẻ chạy trở về, đặt bát lên bàn rồi bảo tiểu thúc bế cậu bé lên ghế ngồi tiếp tục ăn.
Giang Oản Oản cũng không để ý chúng, lập tức trở lại phòng bếp.
Khi quay lại, thì nhìn thấy Tần Tĩnh Trì đã chặt xong thịt gà và giờ hắn lại lấy thịt bò khô nhai.
Giang Oản Oản buồn cười liếc nhìn hắn, xem ra người này rất thích thịt bò khô, không khỏi suy nghĩ xem về sau cũng có thể mua thêm chút thịt heo về làm thịt heo khô.
Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Oản Oản cũng không để ý đến hắn nữa, bước tới cạnh bếp lò, mở nắp nồi ra, mùi cơm gạo lứt lập tức lan tỏa khắp phòng, Giang Oản Oản hít một hơi thật sâu, xới cơm hấp đã hấp xong ra rồi mới rửa nồi bắt đầu nấu ăn.
Trước tiên, cho móng giò đã rửa sạch vào nồi nước lạnh, thêm hành lá và gừng thái lát, rồi thêm chút rượu vàng đã mua mấy hôm trước, đậy nắp nồi chần qua nước sôi. Tiếp đó vớt móng heo sau khi chần ra, đổ dầu vào nồi, cho gừng tỏi, ớt, hạt tiêu, hương liệu vào phi tới khi thơm, lúc này mới cho móng giò vào xào vài lần, đổ nước sôi vào, nêm chút nước tương, đường phèn, đậy nắp nồi bắt đầu đun sôi.
Gần nửa canh giờ sau, mở nắp nồi ra, móng heo bên trong đã hầm mềm ngon miệng, nàng dùng đũa nhẹ nhàng đ.â.m một cái cũng rất mềm dẻo.
Cho chút muối điều chế vị, Giang Oản Oản liền gắp một miếng lớn thổi thổi đưa vào miệng Tần Tĩnh Trì: "Mùi vị thế nào? Có thiếu gì không?”
Tần Tĩnh Trì ăn một miếng, giơ ngón tay cái với nàng: “Ăn rất ngon!”
Giang Oản Oản mỉm cười: “Ăn ngon là được.”
Sau đó, nàng múc hết chân giò vào trong nồi sành, một nồi chân giò cay thơm nức mũi, nhìn thật hấp dẫn, Giang Oản Oản mắt không thấy lòng không thèm, nhanh chóng đậy nắp lại rồi đặt bên bếp để giữ ấm.
Quét sạch nồi rồi nàng lại cho thịt m.ô.n.g đã cắt thành miếng vào nồi, thêm hành gừng chần sơ.
Sau khi chần nước sôi thì đổ một ít dầu vào nồi, cho thịt vào chiên cho đến khi bề mặt vàng ươm rồi vớt ra, lại cho đường phèn vào nồi, đun nhỏ lửa cho đến khi đường chuyển sang màu vàng ươm. Sau đó cho thịt, gừng, tỏi, đại hồi và lá thơm vào đảo đều vài lần, thêm nước sôi tới ngập thịt, cuối cùng cho thêm nước tương và vài quả ớt khô vào đun sôi.
Trên bếp đang hầm thịt, nàng cũng chẳng có việc gì, nên Giang Oản Oản cũng chậm rãi ngồi xuống nhai thịt bò khô với Tần Tĩnh Trì.
Càng nhai Giang Oản Oản càng cảm thấy món thịt bò khô của mình làm thật tuyệt, không quá dai cũng không quá cứng, tuy rất dai nhưng lại không hề tốn sức, càng nhai càng thơm.
Tần Tĩnh Trì một cây tiếp một cây, bộ dạng cũng rất thích, Giang Oản Oản vui vẻ nói: “Lúc nào có thời gian, ta dùng thịt heo làm chút thịt heo khô cho mọi người ăn.”
Tần Tĩnh Trì giúp nàng vén lại mái tóc hơi rối, cười đáp: "Được, nàng làm gì cũng ngon cả!"
Hai người nói chuyện phiếm, mùi thơm của món thịt kho tàu trong nồi cũng tỏa ra.
Giang Oản Oản mở nắp nồi, nếm thử, lại nếm thêm chút muối rồi lấy một cái bát nhỏ múc ra một ít cho Tần Tĩnh Trì nếm thử: "Chàng ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm." Phần còn lại nàng múc ra đĩa.
"Được." Tần Tĩnh Trì không kịp chờ đợi, gắp một miếng thịt kho tàu lớn bỏ vào miệng, thịt vừa vào miệng, hương thơm nồng nàn lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, mềm mại, tan ngay trong miệng.
Chỉ một lát sau, Tần Tĩnh Trì đã giải quyết sạch sẽ một bát nhỏ thịt kho tàu.
Giang Oản Oản nhìn hắn vô cùng thích món ăn này, trong lòng nghĩ, quả nhiên không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thịt kho tàu.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện rôm rả, mơ hồ còn nghe thấy tiếng reo hò vui mừng của Đoàn Đoàn.
Hai người nhìn nhau, bước ra khỏi phòng thì thấy trong sân có mấy người, nhìn kỹ thì thấy chính là cả nhà Lý Viễn.
Lúc này, Đoàn Đoàn đang nhào vào lòng Lý Tuyết Trân, vui vẻ gọi tỷ tỷ xinh đẹp, còn Tần phụ Tần mẫu và Tĩnh Nghiễn thì hành lễ, đứng nép sang một bên.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vội vàng đi lên trước hành lễ với Lý Viễn, rồi nói: “Đại nhân, phu nhân còn có tiểu thư, mọi người mau vào nhà ngồi!”
Lý Viễn và phu nhân ông ấy đi ở phía trước, Lý Tuyết Trân bế Đoàn Đoàn đi phía sau, đoàn người từ từ tiến vào tiểu sảnh.
Dọc theo đường đi cũng không thấy Cẩu Đản và Nhị Oa, Giang Oản Oản kéo Tần Tĩnh Nghiễn tới ngoài tiểu sảnh, nghi hoặc hỏi: “Hai tiểu tử đâu?”
“Tẩu tử, Đại Ngưu ca đến đưa ống tre và dẫn cả hai tiểu tử về nhà rồi.”
Giang Oản Oản gật gật đầu: “Cũng tốt, nếu không huyện lệnh đại nhân ở đây, chúng cũng không được tự nhiên.”
Lại cùng Tần Tĩnh Nghiễn đi vào tiểu sảnh, cười nói: “Đại nhân, mời mọi người ngồi, tiện dân đi xào hai món nữa, cũng sắp xong rồi.”
Huyện lệnh phu nhân nhẹ nhàng nói: “Cả nhà chúng ta đến khiến cho các ngươi vất vả rồi.”
Giang Oản Oản xua tay nói: "Nào có, cả nhà huyện lệnh đến là vinh hạnh của cả nhà chúng ta mới đúng.”
Nói xong để Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ở bên trong nói chuyện, còn Giang Oản Oản thì vào phòng bếp.
Nàng lại cầm miếng gà mà Tần Tĩnh Trì đã chặt rửa vài lần, đổ dầu vào nồi, dầu nóng chừng bảy tám phần liền đổ thịt gà vào chiên lửa lớn hai phút, lúc này thịt gà vừa chín tới, vẫn còn đặc biệt mềm.
Chiên xong, vớt thịt gà ra, để lại chút dầu trong nồi, cho gừng tỏi, ớt và hoa tiêu vào, đảo nhiều lần. Đợi mùi gia vị đều dậy lên thì cho thịt gà đã chiên vào tiếp tục đảo một lúc rồi đổ ớt chỉ thiên vào nồi tiếp tục đảo, đảo cho đến khi ớt chỉ thiên vừa chín tới thì nêm nước tương, muối và đường trắng vào, thế là một đĩa gà cay tê cay thơm ngon đã hoàn thành.
Các món mặn đều đã làm xong, Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, lấy củ sen đã mua buổi trưa ra, gọt vỏ rửa sạch cắt thành hạt lựu, cho vào nồi chần qua nước sôi, sau đó cho dầu vào nồi, tiếp đó cho gừng tỏi và ớt vào phi cho tới khi thơm. Lúc này nàng mới cho củ sen vào đảo đều rồi nhanh chóng pha một bát nước sốt gồm nước tương, giấm và đường đổ vào đảo đều, thêm chút nước bột năng để tạo độ sánh, chỉ một lát sau một đĩa củ sen chua cay giòn tan đã ra lò.
Tiếp tục xào một đĩa cải thìa nhỏ, lại nấu một món canh trứng gà đơn giản, đồ ăn đã làm xong.
Lúc này Tần phụ Tần mẫu đi vào phòng bếp, nói: “Oản Oản, hai chúng ta về nhà cũ trước, nhà huyện lệnh đại nhân đều ở đây, chúng ta đều rất căng thẳng, hơn nữa nhiều người cũng ngồi không được.”
Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ lo lắng căng thẳng của họ, suy nghĩ một chút liền đồng ý: "Vâng, vậy con gói mỗi món một ít cho cha nương, cha nương mang về ăn.”
Hai người vui vẻ đồng ý: "Được được được!”
“Đúng rồi, khoai tây và cá viên đều đã chỉnh đốn xong. Ngày mai các con trực tiếp chất lên xe đẩy là được.”
“Vâng vâng!”
Sau khi chuẩn bị xong thức ăn cho cả hai người, đợi họ đi rồi, Giang Oản Oản lại nhớ ra điều gì đó, lấy những quả quýt nàng đã mua ra, bóc vài quả rồi lấy ống tre ra, cho một quả quýt đã bóc vào mỗi ống tre, giã nát rồi thêm nước, lại cho thêm chút mật ong, thế là đã làm xong vài cốc nước ép đơn giản.
Nói đến mật ong này thì là do Đại Ngưu phát hiện ra khi đi chặt tre, Giang Oản Oản biết được, liền bảo Tần Tĩnh Trì mua ít về.
Lại rót rượu vào một bầu rượu nho từ trong vò rượu ra, sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Tần Tĩnh Trì cũng đến, hắn đoán rằng mọi thứ đã gần xong, nên đến giúp bưng thức ăn.
Hai người bưng thức ăn lên bàn, tiếp đó đặt bầu rượu và vài ống tre nước trái cây lên, thế là tất cả đã sẵn sàng.
Tính cả nha hoàn Tiểu Ngọc và phu xe đều ngồi lên bàn, Giang Oản Oản nói: “Đại nhân, phu nhân còn có tiểu thư, mọi người mau nếm thử xem, ăn có ngon hay không.”