Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 67: Chương 67




Tần Tuấn Phong thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp trong sân, cậu bé đang ngồi bên bàn uống trà liền rụt rè đi tới: "Oản Oản thẩm thẩm, Tĩnh Trì thúc thúc!"

Giang Oản Oản nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy Tuấn Phong?"

"Oản Oản thẩm, thẩm làm cá như thế nào vậy? Tại sao cá thẩm làm thơm như vậy, lại không hề tanh?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, cười giải thích cho cậu bé: "Bởi vì thẩm cho thêm rất nhiều gia vị, hơn nữa mọi người cảm thấy cá tanh là do lúc làm chỉ luộc qua với nước, cách làm đơn giản như vậy thì không thể khử tanh được."

Tần Tuấn Phong như hiểu ra, gật đầu trầm tư.

Tần Tĩnh Trì không ngờ cậu bé này lại chạy đến hỏi loại vấn đề này, thật ra cậu bé cũng đang học ở Thường Hoa học viện trong huyện, ngày thường đều ở nhà cô cô ruột, cho nên mặc dù chỉ lớn hơn Cẩu Đản một tuổi nhưng lại không có thời gian chơi cùng họ.

Giang Oản Oản lại cảm thấy đứa trẻ này rất tốt, tuấn tú lại lễ phép, vừa rồi ngồi cùng bàn với Đoàn Đoàn, còn gắp thức ăn cho các đệ muội.

 

Lúc này, ba đứa nhỏ ngoài cửa thò đầu thò cổ nhìn Tần Tuấn Phong hỏi: "Tuấn Phong ca ca! Huynh có muốn chơi với bọn đệ không?"

Mấy tiểu tử đều rất thích vị ca ca này, khi Đoàn Đoàn mới hơn hai tuổi, mỗi lần Tần Tuấn Phong nhìn thấy Đoàn Đoàn đều sẽ bế cậu bé, thỉnh thoảng cũng sẽ chơi cùng Cẩu Đản và Nhị Oa, sau đó cha cậu bé đưa cậu bé đi học ở huyện, họ rất ít gặp nhau.

Tần Tuấn Phong nghe thấy giọng của Đoàn Đoàn, liền chạy ra cửa: "Được chứ!"

Ba tiểu tử ngoài cửa thấy cậu bé đồng ý, đều cười khúc khích, Đoàn Đoàn kéo tay cậu: "Tuấn Phong ca ca, huynh đi chơi xe ngựa nhỏ với bọn đệ đi, cha làm cho bọn đệ, rất vui đó!"

Tần Tuấn Phong bị Đoàn Đoàn dắt đi vào sân, trong sân có một góc nhỏ được Giang Oản Oản kê bàn ghế, thế là nơi này trở thành chỗ chơi đùa của mấy tiểu tử, trên bàn bày ba chiếc xe ngựa nhỏ, mỗi chiếc một kiểu dáng.

Tần Tuấn Phong nhìn xe ngựa nhỏ, mắt sáng long lanh, tuy đã học sách một hai năm, tính tình trầm ổn hơn nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, vẫn là lứa tuổi thích những món đồ chơi nhỏ này.

 

Khi trời dần tối, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đã về nhà từ sớm, lúc này Tần Tuấn Phong cũng muốn về nhà.

Giang Oản Oản thấy bộ dạng của cậu bé, sờ đầu cậu bé, nói: "Tuấn Phong ở Thường Hoa học viện đọc sách, có phải đều ăn cơm trong học viện không?"

Thấy cậu bé gật đầu, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: "Thẩm thẩm bày sạp bán đồ ăn ngon ở trong huyện, các đại ca ca trong học viện của các cháu đều sẽ đến ăn, Tần Duyệt ca ca nhà trưởng thôn cũng sẽ đến, buổi trưa Tuấn Phong có thể đi theo Tần Duyệt ca ca đến tìm thẩm thẩm, thẩm có thể cho cháu thêm cơm."

Mắt Tần Tuấn Phong sáng ngời, vui vẻ gật đầu: "Dạ! Cảm ơn thẩm!"

Cẩu Đản và Nhị Oa sớm đã bị cha nương họ đưa về nhà, Đoàn Đoàn thấy Tần Tuấn Phong muốn đi, còn có chút không nỡ: "Ca ca, ngày mai huynh còn đến không?"

Tần Tuấn Phong như người lớn sờ đầu Đoàn Đoàn: "Ngày mai ca ca phải đến học viện đọc sách, không thể đến chơi với Đoàn Đoàn, nhưng chờ ca ca nghỉ học có thể tìm đệ."

"Được rồi."

Nhìn thấy cha mình và Tuấn Phong ca ca dần dần đi xa, Đoàn Đoàn mới thở dài, dắt tay Giang Oản Oản vào cửa.

Đoàn Đoàn ngồi trên ghế nhàm chán vuốt tóc của nương cậu bé, Giang Oản Oản thì đang cúi đầu rửa chân nhỏ cho cậu bé: "Nương, cha đưa Tuấn Phong ca ca về nhà, sao còn chưa về?"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười: "Cha con họ mới đi không bao lâu, phỏng chừng lúc này mới đến nhà Tuấn Phong ca ca con."

"Ồ, được rồi."

Giang Oản Oản thấy cậu bé bĩu môi, bộ dạng rất phiền não liền biết tiểu tử này là quá nhàm chán, dù sao hôm nay trong nhà cả ngày đều có rất nhiều người, đột nhiên mọi người đều đi hết, chẳng phải là nhàm chán sao.

Tần Tĩnh Trì trở về, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cậu bé, hắn nghi hoặc nhìn Giang Oản Oản một cái.

Giang Oản Oản cười lắc đầu: "Đoàn Đoàn thấy tiểu đồng bọn của nó đều đi hết, nhàm chán."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ ôm tiểu tử vào trong ngực, vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của cậu bé, ghé vào cổ cậu bé thổi phù phù.

"Hahaha... Cha... Hahaha... Cha, người đừng thổi nữa, Đoàn Đoàn ngứa quá!"

Tần Tĩnh Trì thấy cuối cùng cậu bé cũng cười vui vẻ, mới dừng động tác.

Qua một hồi, Đoàn Đoàn mới ngừng cười, bò đến giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, chui vào trong chăn ấm áp, thoải mái híp mắt.

Giang Oản Oản sửa sang lại mái tóc rối bù cho tiểu tử, lại áp sát thêm một chút, đề phòng có gió lùa vào trong chăn.

"Tĩnh Trì, án thư của chàng có phải cũng làm gần xong rồi không?"

"Ừ, hai ngày này thu dọn thêm một chút là xong."

Giang Oản Oản gật đầu: "Chờ án thư của chàng làm xong, liền phải làm đồ gia dụng mới cho nhà mới của chúng ta."

Nhà mới của họ có ba tầng, làm đồ gia dụng là một công trình lớn, vốn Giang Oản Oản muốn nói trực tiếp mua nhưng Tần Tĩnh Trì cảm thấy vẫn là tự họ làm ra chất lượng tốt hơn.

Sau đó Giang Oản Oản cũng cho rằng như vậy có thể tự mình thiết kế kiểu dáng đồ gia dụng yêu thích, lại thuận tiện bố trí nhà mới, liền đồng ý nếu không Tần Tĩnh Trì mới làm xong án thư, hẳn là nghỉ ngơi cho tốt.

Ba ngày sau, Tần Tĩnh Trì đã hoàn thành án thư, vấn đề còn lại là tìm người mua.

Tuy nhiên, họ cũng không vội, hiện tại điều quan trọng nhất là làm đồ nội thất mới để trang trí nhà mới nhưng may mắn là Giang Oản Oản đã vẽ sơ bộ bản thiết kế trước đó. Trên bản thiết kế có bàn trà dài đặt ở phòng khách, bốn góc đều được trang bị ghế dài có chiều dài phù hợp, tuy nhiên ghế dài phải làm phần đế trước, sau đó Tần mẫu sẽ may đệm ghế và tựa lưng.

Nhà bếp được thiết kế tủ đựng đồ phân tầng rõ ràng, bàn cao hình vuông, có thể thuận tiện cho việc cắt rau, bếp lò mới xây cũng rất rộng rãi, để đĩa chén gì đó cũng rất tiện.

Phòng vệ sinh được chia thành hai phòng, một phòng đặt bồn tắm và bàn rửa mặt, một phòng là nơi đi vệ sinh, nhà vệ sinh có thể xả nước, vô cùng tiện lợi.

Còn lại là giường của các phòng, Giang Oản Oản định làm xong giường của mọi người trước, những phòng khách khác có thể làm từ từ, còn có tủ quần áo, tủ đầu giường...

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản không khỏi nhíu mày, thứ cần làm thực sự quá nhiều, sao Tần Tĩnh Trì có thể làm hết được?

"Đồ nội thất chúng ta cần làm thực sự quá nhiều, chàng nhất định không làm hết được, hay là gọi sư phụ của chàng đến làm cùng chàng đi? Hoặc là chúng ta đưa bản thiết kế cho ông ấy, để ông ấy giúp làm một phần?"

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, hắn đã lâu không gặp sư phụ, lúc hắn ra ngoài làm riêng, sư phụ hắn cảm thấy hắn không chịu được khổ, đối với hắn là hận sắt không thành thép, hoàn toàn không có sắc mặt tốt.

Nhưng nhìn bản thiết kế trên bàn, lại nhìn Giang Oản Oản cau mày, hắn cũng đành gật đầu: "Vậy chúng ta đưa bản thiết kế cho sư phụ để ông ấy làm đi, tay nghề của ông ấy tốt hơn ta, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh."

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy được, chúng ta cứ theo giá thị trường đưa cho ông ấy."

Buổi trưa, Lý Đại Sơn đang bận rộn trong nhà, liền liếc thấy Tần Tĩnh Trì căng thẳng và do dự đứng ở ngoài cửa, ông ấy thở dài một hơi, mới đi đến cửa, không vui nói: "Vào đi."

"Sư phụ..."

"Con đến tìm ta làm gì?"

Tần Tĩnh Trì vội vàng lấy bản thiết kế ra: "Sư phụ, con... Xây nhà mới, định làm một ít đồ nội thất nhưng một mình con làm không hết, muốn mời sư phụ giúp chúng con làm một ít."

Lý Đại Sơn tập trung tinh thần nhìn bản thiết kế, nhất thời không trả lời, nhìn một lúc lâu mới hai mắt sáng ngời kích động hỏi: "Bản thiết kế này con lấy ở đâu?"

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.