Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 77: Chương 77




Giang Oản Oản gắp hết phần thịt ba chỉ ra rìa vỉ gang, rồi nàng đặt miếng thịt bò vào chính giữa tiếp tục nướng. Thịt bò không cần nướng quá lâu, mặt ngoài vừa chín là có thể ăn.

Thịt bò nướng được tẩm ướp gia vị thơm ngon, đưa vào miệng sẽ cảm nhận được vị ngon của nước xốt, cắn một miếng vừa mềm vừa mọng nước, ngập tràn vị ngon!

“Ăn ngon quá!”

“Đúng rồi, sao Oản Oản tẩu có thể nghĩ ra cách ăn thịt như vậy chứ! Rất thơm ngon!”

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân cảm thán mãi không thôi. Giang Oản Oản nở nụ cười, nàng lắc đầu nhìn thấy hai người vừa nói chuyện vừa nhét thịt nướng vào miệng. Hai người này đúng là sành ăn, nhưng rất đẹp đôi.

Đoàn Đoàn không chờ miếng thịt bò nguội bớt định nhét vào miệng, đã bị Tô Hà cản lại. Bà ấy thấy dáng vẻ tiểu tử kia nóng vội, nhéo mũi nhỏ của nó: “Ôi chao, Tiểu Đoàn Đoàn của nãi nãi, để Tô nãi nãi…Thổi cho cháu nhé. Lỡ bị bỏng lưỡi thì phải làm sao đây!”

Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, nó và Tô Hà cùng thổi miếng thịt nướng trên đũa. Chờ đến khi thổi nguội, thì “à hú” một tiếng rồi nhét vào miệng. Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn ngậm miếng thịt nướng, quai hàm phồng lên, từ từ nhai thịt, đôi mắt to tròn nheo lại, vô cùng hưởng thụ.

 

Giang Oản Oản ăn một miếng thịt bò, nhìn bánh bao nhỏ nhà mình, nói: “Thẩm thẩm đưa Đoàn Đoàn cho cháu đi, để cháu chăm sóc nó cho.”

Đoàn Đoàn vừa nghe thấy thì không chờ Tô Hà lên tiếng đã tự nhảy xuống ghế, bưng bát nhỏ của mình chạy đến chỗ Giang Oản Oản. Sau đó cậu bé được Tần Tĩnh Trì ôm lên đặt giữa hai người bọn họ.

Tô Hà nhìn tiểu tử ngồi đối diện, lại thầm trao đổi ánh mắt với Lý Viễn, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Tiểu tử kia vừa đến cạnh bọn họ thì lôi kéo hai người nũng nịu nói: “Cha nương ơi, Đoàn Đoàn còn muốn ăn thịt thơm thơm mềm mềm!”

Lý Viễn nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhẹ của cậu bé thì thở dài, ở trước mặt cha mẹ đúng là khác biệt. Tiểu gia hỏa này rõ ràng chưa từng thân thiết với mấy người bọn họ như vậy.

 

Trong lòng ông ấy buồn phiền mãi không thôi, nhìn nữ nhi mình đang ăn uống vui vẻ, cũng không biết khi nào Lý Tuyết Trân nhà ông ấy mới sinh cho hai vợ chồng già là họ đây một thằng cu để chơi cùng.

Nghĩ đến đây ông ấy lại không không nhịn được liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cúi đầu cuốn thịt ba chỉ. Nhìn dáng vẻ chẳng chút giác ngộ gì của cậu, ông ấy cũng chẳng thèm nhìn nữa. Nhưng rất nhanh sau đó ông ấy đã bị cảnh Tần Tĩnh Nghiễn ăn thịt nướng thơm ngào ngạt hấp dẫn. Ông ấy nhìn một lúc, nuốt nước miếng, mới phản ứng lại vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn thịt.

Mấy người ăn hết một vòng thịt nướng, thì Giang Oản Oản đặt khoai tây, rau hẹ và cà tím lên vỉ gang tiếp tục nướng. Trong lúc nướng nàng còn cố ý phết một ít nước sốt đã chuẩn bị sẵn lên.

Quả cà tím được cắt làm đôi, Giang Oản Oản còn phết thêm một ít nước sốt lên.

Chờ rau dưa nướng chín, mọi người lại tiếp tục trò chuyện về sò lụa, sò lụa sốt tỏi để trên bếp lò vẫn còn nóng. Bây giờ so với lúc đầu thì thơm hơn, ăn càng thêm ngon!

Sau khi giải quyết xong sò lụa thì rau dưa đã có thể ăn, khoai tây có vị cay giòn, rau hẹ phủ đầy nước sốt. Đặt một lát tỏi lên trên, mùi vị rất ngon.

Tuy nhiên, thứ khiến mọi người ngạc nhiên và bất ngờ nhất vẫn là món cà tím nướng tỏi, cà tím nướng thơm mềm, nước sốt tỏi thấm vào trong cà tím, vừa mềm vừa ngon.

Giang Oản Oản thấy Đoàn Đoàn vô cùng thích thì đặt hơn nửa số cà nướng tới trước mặt cậu bé, để cho cậu bé dùng thìa từ từ múc lên.

Giang Oản Oản gạt hết rau dưa sang một bên, tiếp theo nàng đặt tôm và mực lên vỉ gang rồi phết nước sốt lên bắt đầu nướng.

Giang Oản Oản đã rạch lưng tôm to ra nên chín rất nhanh. Thịt tôm thơm ngon kết hợp với mùi thơm của nước sốt, hoà quyện vào nhau khiến hương vị càng thêm ngon hơn. Khi ăn vào miệng, sẽ cảm nhận sự tột đỉnh của vị giác.

“Ôi… Thơm quá! Nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ Oản Oản tẩu nấu thì tốt rồi!”

Nghe những lời Lý Tuyết Trân nói, Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, nói: “Ta đoán rất nhanh là có thể thôi.”

Lý Tuyết Trân khó hiểu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng nhìn về phía Tần Tĩnh Nghiễn. Nàng ấy còn chưa hiểu mình đang bị trêu chọc.

Lý Tuyết Trân không nói câu nào, mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu tiếp tục ăn tôm. Còn Lý Viễn và Tô Hà đang ăn đồ ngon, không hề chú ý tới cảnh tượng này.

Sau khi mực nướng chín, Giang Oản Oản bắt đầu phết nước sốt qua lại, lật qua lại không ngừng. Nước sốt bao phủ con mực kêu xèo xèo trên vỉ gang, tỏa ra hương thơm.

Tần Tĩnh Trì cũng giúp lật mực, vừa ngửi mùi mực nướng vừa nuốt nước miếng.

“Được rồi, đã có thể ăn!”

Mọi người vừa nghe nàng ra hiệu thì đã động đũa, Tần Tĩnh Trì chịu nóng, vừa ăn vừa khen: “Ôi… Ôi… Ngon quá!”

“Ăn ngon quá! Tẩu tử thật lợi hại!”

Tần mẫu nhai con mực nóng hổi trong miệng, hăng hái kích động nói: “Oản Oản à, chẳng trách con lại muốn mua loại mực này. Hương vị thật sự rất ngon!”

Màu sắc tổng thể của con mực trên vỉ gang là màu đỏ của nước sốt. Cắn một miếng, vô cùng giòn và mềm, cũng rất dai, vừa tươi vừa cay rất sảng khoái!

Lý Viễn đang ăn mực, đưa ra ý kiến: “Ôi… Oản Oản à. Với tay nghề của cháu thì mở cửa hàng đi!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, nói: “Thật ra chúng cháu cũng có dự định như vậy. Chẳng qua chúng cháu đã dùng hết số tiền tích góp được để sửa nhà hết rồi. Giờ mà muốn mở cửa hàng thì phải dành dụm được một ít bạc rồi mới đi tìm cửa hàng.”

Lý Viễn nuốt xong con mực, nói: “Thật ra ta có hai cửa hàng, đều khá lớn, vị trí cũng tốt, có một cửa hàng có hai tầng. Nếu các ngươi muốn mở cửa hàng thì có thể dùng tạm trước. Sau này muốn thuê hay muốn mua thì nói sau.”

Trong nhà bọn họ có hai cửa hàng, cho Tần Tĩnh Trì dùng vẫn tốt hơn những người khác.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong vui sướng ngất ngây. Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, dựng một quầy hàng thì khó mà trụ được.

Thật ra hai người đã có ý định mở cửa hàng từ lâu rồi, nhưng số tiền tích góp được trong khoảng thời gian này đều dùng để sửa nhà. Bây giờ mua sắm vật dụng trong nhà cũng đều cần dùng tiền, cho nên ý tưởng này chỉ có thể tạm gác lại.

Vốn dĩ nàng định mở lại quầy hàng hoặc bán mấy bộ bàn Tần Tĩnh Trì làm, sau đó mới quyết định. Bây giờ những lời của Lý Viễn đã giải quyết được tình thế cấp bách của bọn họ.

Tần Tĩnh Trì nhìn Lý Viễn trịnh trọng nói: “Vậy cháu cảm ơn Viễn bá. Ngày mai chúng cháu đi xem!”

“Cảm ơn cái gì. Sau này các ngươi cho cả nhà chúng ta đến ăn bám cơm là được rồi.”

Giang Oản Oản khẽ cười nói: “Ngài đang nói gì vậy. Mọi người đến chúng cháu chào đón còn không kịp đâu.”

Mọi người lại tiếp tục ăn, Giang Oản Oản đang phết nước sốt có cảm giác như mình đã quên mất thứ gì đó. Qua một lúc lâu nàng mới nhớ ra: “À! Ta quên lấy rượu cho mọi người rồi! Để ta đi lấy rượu!”

Lý Viễn Và Tần Tĩnh Trì đang ăn ngon lành, sao còn nhớ tới rượu nho. Vừa nghe nàng nói như vậy, thì con sâu rượu trong người lập tức được kích hoạt. Đồ ăn ngon mà không có rượu ngon đúng là tiếc nuối nha!

Không lâu sau đó, Giang Oản Oản đã bưng một bình rượu ra. Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì rót rượu cho mình xong, thì bắt đầu uống. Tô Hà nhìn chén rượu nho đỏ rực của bọn họ, tuy bà ấy chưa từng uống rượu nhưng cũng muốn nếm thử một chút. Bà ấy rót một chén, rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

Ngoài sân gió lạnh thổi qua, mọi người trong vườn đang thưởng thức đồ ăn và rượu ngon đều rất vui vẻ.

Sau khi ăn hết mực, Giang Oản Oản lại tiếp tục nướng thịt và rau dưa. Mãi cho đến ăn hết tất cả đồ nướng, mọi người mới xoa bụng hài lòng ngồi trên ghế nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.