Lý Viễn nhìn qua hàng rào sân thấy ngôi nhà đã xây xong của bọn họ, khen ngợi: “Nhà các ngươi xây lại đẹp thật đấy!” Trong lúc xây, cả nhà bọn họ đến thăm rất nhiều lần, tận mắt nhìn thấy căn nhà được hoàn thiện.
Sau đó ông ấy lại hỏi: “Khi nào thì các ngươi sẽ chuyển vào đây?”
Tần Tĩnh Trì trả lời: “Có lẽ phải mất một khoảng thời gian nữa. Trong nhà cháu cũng chưa có nhiều đồ đạc.”
Lý Viễn khó hiểu nhìn hắn một cái: “Không phải cháu làm thợ mộc sao? Trước đấy không phải làm được một ít rồi sao?”
Giang Oản Oản ở bên cạnh cười nói: “Viễn thúc, có điều ngài không biết. Trong khoảng thời gian này Tĩnh Trì tìm được một miếng gỗ tốt, vẫn luôn làm bộ bàn này.”
Nghe nàng nói như vậy, Lý Viễn rất tò mò hỏi: “Làm cái bàn gì mà lâu như vậy?”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhìn nhau, nói: “Nếu không để cháu dẫn Viễn thúc đi xem.”
Lý Viễn ngồi không cũng chán, đứng dậy đi theo hắn vào phòng làm mộc.
Qua một lúc lâu, bọn họ mới quay trở lại.
Lý Viễn vừa đi ra, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ấy không thể nào quên được chiếc bàn ông ấy vừa nhìn thấy bên trong. Tay nghề rất tinh xảo và phức tạp. Mặt trên điêu khắc loài chim hắn chưa biết tên, nhìn rất sống động, giống như ngay lập tức sẽ giương cánh bay đi. Thậm chí cái ghế ngồi cũng tinh tế không kém. Cả bộ bàn tinh xảo đồng thời cũng toát lên một vẻ uy nghiêm.
Đồ vật tinh xảo như thế sao có thể tùy tiện bán đi, thà để phủ bụi còn hơn!
Lý Viễn ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi mở miệng nói: “Cháu bán bộ bàn đó cho ta đi, ta có việc cần dùng!”
Không chờ bọn họ mở miệng, ông ấy đã nói thêm: “Một ngàn lượng bạc!”
Không chỉ Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngạc nhiên mà những người khác đều trợn mắt ngạc nhiên. Ngoại trừ Tô Hà và Lý Tuyết Trân, những người khác đều từng nhìn thấy bộ bàn Tần Tĩnh Trì làm. Mặc dù tinh xảo như vậy, còn có thể bán giá cao, nhưng mà bọn họ định bán bộ bàn đấy với giá một trăm đến hai trăm lượng thôi. Bây giờ nghe xong những lời Lý Viễn nói, đúng là vô cùng chấn động.
Tô Hà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Viễn, chỉ biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Bà ấy và Lý Tuyết Trân đều đi nhìn qua, mới hiểu được dụng ý của hắn. Nếu tặng cho vị kia… Tô Hà không dám nghĩ tới. Bây giờ vị kia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, Thánh Thượng lại là người thích những đồ vật như thế này. Nếu đưa cho ông ấy, ông ấy sẽ dâng vật này lên, chắc chắn Thánh Thượng sẽ có ấn tượng tốt với ông ấy.
Bà ấy và Lý Viễn liếc nhìn nhau, đều hiểu bộ bàn này chỉ là một vật phẩm. Nhưng nếu dùng đúng chỗ, chắc chắn giá trị sẽ vượt xa một ngàn lượng bạc này.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau. Trong lòng có một tia lửa nóng, hai người đều cực kỳ kích động. Một khi bán đi, bọn họ có thể mua được cửa hàng luôn.
Lý Viễn thấy hai người im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể tặng cho các ngươi một cửa hàng.”
Tần Tĩnh Trĩ sợ hãi, vội vàng mở miệng: “Viễn thúc, không cần đâu! Một ngàn lượng bạc là đủ rồi. Sao cháu có thể lấy cửa hàng của thúc được? Ngày mai chúng ta đi xem cửa hàng. Nếu thích hợp thì cháu mua luôn của thúc.”
Lý Viễn thấy bọn họ không muốn lợi dụng tình huống này, không khỏi gật đầu, càng cảm kích hơn: “Haha, được rồi. Thế ngày mai ta nhờ người chuyển bộ bàn này đi.”
“Khi nào cũng được, cháu chờ thúc rảnh.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi lên huyện, cẩn thận xem xét hai cửa hàng của Lý Viễn. Cuối cùng bọn họ chọn cửa hàng có hai tầng kia.
Cuối cùng Lý Viễn chỉ nhận một trăm lượng bạc của bọn họ. Hai phu thê bọn họ đều vô cùng biết ơn. Hiểu rằng điều này tương đương Lý Viễn cho không. Một cửa hàng lớn như thế này, ước tính ít nhất cũng phải ba trăm bốn trăm lượng bạc mới có thể mua được.
Trong lòng hai người đều ghi nhớ ân tình của ông ấy.
Cùng ngày đó, Lý Viễn chuyển bộ bàn đi. Sau khi trừ tiền cửa hàng thì ông ấy đưa cho bọn họ ngân phiếu chín trăm lượng bạc.
Bọn họ cầm ngân phiếu bắt đầu suy nghĩ về những việc khác. Bây giờ có tiền rồi, Giang Oản Oản không để Tần Tĩnh Trì dành nhiều thời gian làm đồ nội thất. Cuối cùng phần lớn công việc được giao cho sự phụ của tần Tĩnh Trì, là Lý Đại Sơn.
Trong nhà Lý Đại Sơn cũng có một số đệ tử theo học nghề, đều đã học được vài năm rồi. Cho dù bây giờ có nhiều việc, thì cũng có sự giúp đỡ của nhóm đệ tử, tốc độ của Lý Đại Sơn cũng không hề chậm.
Chuyện nội thất tạm thời đặt sang một bên. Bây giờ có cửa hàng, thì ý định trong lòng Giang Oản Oản càng nhiều hơn, cũng rất rối rắm. Ban đầu nàng muốn kinh doanh hải sản nhưng lại cảm thấy có hơi nhạt nhẽo, vào mùa đông thì ăn lẩu mới là điều tuyệt vời nhất.
Nàng cũng không muốn từ bỏ hải sản. Nàng nghĩ mãi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa hàng bên cạnh bọn họ. Cửa hàng đó bán đồ tạp hoá, cửa hàng không lớn, hàng hoá cũng không đầy đủ như trên phố. Vì vậy số lượng khách mỗi ngày đều rất ít, trong cửa hàng chỉ có mình lão bản, mỗi ngày vẻ mặt hắn đều chán nản buồn rầu.
Giang Oản Oản cảm thấy nếu nàng mua lại cửa hàng này, đoán chừng không phải vấn đề lớn. Hơn nữa cửa hàng đó vừa vặn thích hợp mở một cửa hàng chuyên bán hải sản. Ước chừng cũng không cần phải chi nhiều tiền.
Nói là làm, Giang Oản Oản đã quyết định xong thì đi vào cửa hàng nhà mình để bàn bạc với Tần Tĩnh Trì. Hắn cũng rất đồng ý.
Khoảng mười giờ trưa, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bước vào cửa hàng tạp hoá bên cạnh.
“Lão bản, công việc kinh doanh của cửa hàng ông như thế nào rồi?”
Lão bản cửa hàng uể oải nằm sấp trên quầy, không thèm ngước mắt lên: “Các ngươi thấy ta kinh doanh tốt lắm hả?”
Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: “Vậy ông có đồng ý bán cửa hàng này cho ta không?”
Lão bản vừa nghe những lời này, im lặng một lúc, cẩn thận đánh giá hai người bọn họ.
Cửa hàng này đã mở được hơn một năm, từ đầu đã luôn lỗ vốn. Ông ta đã có ý định chuyển nhượng cửa hàng từ lâu rồi, bây giờ chưa buồn ngủ lắm đã có người đến đây kê gối đầu rồi!
Chỉ thấy ông ta đảo mắt, rồi mới nói: Vị trí cửa hàng của ta rất tốt! Nếu không phải ta phải chuyển đến huyện Lâm, vốn cũng không tính bán.”
Ánh mắt của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều có ý cười nhẹ, cũng không vạch trần: “Vậy lão bản ngài đưa một con số đi. Chúng tôi hơi lo lắng, nếu giá cả thích hợp thì chúng tôi mua luôn.”
“Được, hai trăm lượng!”
Tần Tĩnh Trì nghe xong thì nheo mắt lại, im lặng không nói gì, nhìn thẳng ông ta.
Lão bản bị Tần Tĩnh Trì nhìn có hơi chột dạ, né tránh ánh mắt hắn, lắp bắp nói: “Hai trăm lượng… Đã rất hợp lý rồi!”
Giang Oản Oản cười khẩy: “Lão bản, cửa hàng hai tầng bên cạnh chỉ cần ba trăm năm mươi lượng đã mua được rồi. Hơn nữa cửa hàng kia so với cửa hàng của ông thì…” Giang Oản Oản như ghét bỏ nhìn quanh cửa hàng, tiếp tục nói: “To – hơn – nhiều!”
Không chờ ông ta nói gì, Giang Oản Oản dứt khoát nói: “Một trăm ba mươi hai lượng bạc. Nếu ông đồng ý, chúng tôi đưa tiền ngay. Ngay lập tức có thể đi đến nha môn nhượng lại khế ước mua bán nhà.”
Ông ngủ cửa hàng nghe xong đâu có chịu: “Không được không được. Ngươi đưa ít quá!”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, nói: “Vậy ông muốn bao nhiêu. Hai trăm lượng hoàn toàn là không thể.”
“Một trăm sáu mươi hai!”
Giang Oản Oản lắc đầu: “Như này đi, một trăm bốn mươi hai.”
Nàng vừa nói xong, lão bản cửa hàng vẫn không đồng ý. Ba người cò kè mặc cả một lúc lâu. Cuối cùng quyết định giá mua cửa hàng là một trăm năm mươi hai.
Việc chuyển cửa hàng và dọn dẹp đồ đạc trong cửa hàng vẫn cần phải sắp xếp. Trong cửa hàng cũng không có nhiều hàng hoá, hai bên đã thống nhất năm ngày sau chính thức bàn giao.