Đoàn Đoàn cẩn thận hồi tưởng lại, ra sức gật đầu: "Ừm! Chính là... Chính là... Xấu xí."
Tần Tĩnh Trì nghe đến đây, sao còn không hiểu, tiểu gia hỏa này nói nhiều như vậy, hóa ra chỉ là cảm thấy xấu mà thôi.
Hắn bất đắc dĩ khẽ cười, an ủi: "Nói không chừng nấu chín sẽ không xấu nữa. Nếu thật sự không được con liền ăn ít một chút, buổi tối cha sẽ lén nấu mì cho con, lại cho thêm một quả trứng ốp la thơm ngon."
Nghĩ đến quả trứng ốp la ngấm đầy nước canh, tiểu gia hỏa nuốt một ngụm nước miếng: "Ừm ừm, vậy cha phải nhẹ nhàng, đừng để nương phát hiện nha."
"Được!"
Gọi hai nhà Đại Ngưu và Tần Đắc Chính xong, Tần Tĩnh Trì liền dẫn Đoàn Đoàn về trước, họ còn phải bận thêm một lúc nữa mới xong, nhà Lý Quý ở gần, gọi vài tiếng là được.
"Tuấn Phong ca ca!"
Trên đường về, hiếm khi nhìn thấy Tần Tuấn Phong, Đoàn Đoàn vô cùng kinh ngạc: "Cha ơi, mau thả Đoàn Đoàn xuống."
Tần Tĩnh Trì đặt cậu nhóc xuống đất, rồi nghi hoặc nhìn Tần Tuấn Phong: "Tuấn Phong, cháu không đi học sao?"
Tần Tuấn Phong lễ phép chào hỏi, mới giải thích: "Vâng, mấy ngày nay trời quá lạnh, học viện cho lớp nhỏ chúng cháu nghỉ mấy ngày."
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới hiểu ra liên gật đầu.
"Tuấn Phong ca ca, huynh đến nhà Đoàn Đoàn chơi có được không?"
Đoàn Đoàn đã lâu không gặp cậu bé, liền có chút nhớ.
Thấy cậu bé có chút do dự, Tần Tĩnh Trì bèn nói: "Thúc thúc nói với cha cháu một tiếng, hôm nay đến nhà ta chơi đi."
Lúc này Tần Tuấn Phong mới vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ."
Đi đến sân nhà cậu bé, nói với Tần Tiến một tiếng, Tần Tĩnh Trì liền dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
"Oản Oản, mấy ngày nay Tuấn Phong nghỉ học, ta dẫn cháu đến đây chơi."
"Thẩm!"
Giang Oản Oản sờ đầu cậu: "Vừa hay, hôm nay có thể nếm thử tôm và cua!"
Sau đó lại lấy một đĩa kẹo bưởi đặt lên bàn: "Đoàn Đoàn, con chơi với ca ca đi, cha nương đi làm đồ ăn ngon cho hai con."
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ, nương!"
Một thùng lớn tôm hùm đất và cua phải làm sạch quả là một việc tốn nhiều công sức.
Vừa hay Tần Tĩnh Nghiễn trở về liền bị Giang Oản Oản bắt làm việc. Đừng nhìn cậu ngày thường không sợ trời không sợ đất, lúc rửa tôm hùm đất lại kêu la liên tục: "Tẩu tử! Con sâu này kẹp tay đệ! Toàn là vỏ cứng, làm sao mà ăn được?"
Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu: "Nói nhảm nhiều thế, tay nghề của tẩu tẩu đệ còn không tin được sao?" Mặc dù hắn cũng có chút nghi ngờ nhưng người khác không thể nghi ngờ nương tử mình!
Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu: "Được rồi." Chỉ là lúc rửa tôm hùm đất vẫn nhăn nhó.
Để hai huynh đệ rửa sạch tôm cua, lại dạy họ cách lấy chỉ đen, Giang Oản Oản liền đi chuẩn bị nguyên liệu.
Chuẩn bị nguyên liệu xong, tôm cua cũng đã được sơ chế.
Trước tiên cho từng mẻ tôm hùm đất vào nồi chiên chín rồi vớt ra, cho ớt, gừng thái lát, tỏi băm, hạt tiêu và lượng gia vị lẩu vừa đủ vào nồi xào thơm. Sau đó đổ tôm hùm đất đã chiên vào nồi đảo vài cái, thêm hai thìa rượu vàng và lượng nước vừa đủ, đun nhỏ lửa khoảng hai khắc rồi đổ tôm hùm đất vào chậu gỗ, thêm tỏi băm và một chút ớt bột, rưới dầu nóng, lại cho thêm chút hành lá, một chậu tôm hùm đất cay thơm nức mũi đã hoàn thành.
Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì ở một bên ngửi mùi không ngừng nuốt nước miếng.
"Sao thứ này lại biến thành màu đỏ, hình như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa."
"Tẩu tử, hehe... Bây giờ đệ có thể nếm thử không?"
Giang Oản Oản bất lực khẽ cười, lấy một cái tô lớn múc cho hai người một ít ăn cho đỡ thèm, còn lấy một con tôm hùm đất ra làm mẫu cho hai người: "Khi ăn, hai người m.út trước, sau đó vặn như vậy, sau đó hút như vậy là có thể ăn được thịt."
"Ngon quá! Tôm hùm đất cay là vô địch!" Giang Oản Oản hút thịt tôm vào miệng, cả miệng thơm nức.
Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn học rất nhanh, chỉ bóc một hai con là đã hoàn toàn nắm được cách ăn tôm: "Tẩu tử ơi, thơm quá!"
Tần Tĩnh Trì húp một ngụm nước sốt trên tôm, thầm nói thêm một câu: "Chỉ là thịt hơi ít."
Giang Oản Oản bất lực nói: "Đây gọi là tôm hùm đất, là con gì chứ không phải con sâu xấu xí!"
Lại cùng hai người ăn thêm hai con cho đỡ thèm, Giang Oản Oản liền tiếp tục làm nồi lẩu cua thịt.
Cua lớn rửa sạch cắt làm đôi, lăn bột năng vào chỗ vết cắt, tôm sú đã rút chỉ đen cũng rạch lưng, chỉ tiếc là không có chân gà, nếu không hương vị sẽ càng phong phú.
Cho tôm sú vào nồi chiên đến khi thân tôm hơi vàng thì vớt ra, sau đó cho cua vào nồi nhẹ nhàng chiên đến khi định hình là có thể vớt ra.
Cho gừng tỏi vào nồi phi thơm, sau đó cho thêm một ít gia vị lẩu tiếp tục đảo vài cái, cho thêm một chậu nhỏ khoai tây khối, đậy nắp nồi đun nhỏ lửa một lúc. Sau đó cho tôm cua đã chiên vào, đậy nắp nồi tiếp tục đun nhỏ lửa một lúc, cho thêm lượng muối, nước tương và đường trắng vừa đủ để điều chỉnh hương vị, đợi đến khi nước sốt dần dần cạn bớt trở nên sền sệt liền cho tôm cua vào nồi đất, bởi vì lượng rất nhiều nên để đầy hai nồi đất lớn.
"Tĩnh Trì, chàng xem Đại Ngưu ca đến chưa? Sao không nghe thấy tiếng động gì cả."
Tần Tĩnh Trì thong thả ăn xong con tôm hùm đất cay trong tay, sau đó lau tay: "Ta sẽ đi xem."
Mở cửa lớn, từ xa đã nhìn thấy hai nhà Đại Ngưu và Tần Đắc Chính đang đi về phía mình: "Oản Oản, Đại Ngưu ca tới, ta đi kêu Lý Tam ca bên cạnh một tiếng."
"Ồ! Tốt!"
Mọi người ngồi bên bàn ăn, nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn bưng đồ lên bàn mà trợn mắt há mồm, nhìn nhau, trong mắt đều là không thể tin được.
Đây... Đây sao toàn là côn trùng? Mặc dù mùi vị ngửi rất thơm nhưng có thể ăn ngon thật sao?
Bốn tiểu gia hỏa Cẩu Đản, Nhị Oa, Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong thì tụ lại một chỗ nói chuyện rì rầm: "Đoàn Đoàn, con bọ lớn quá! Đây... Đây chính là thứ chúng ta sẽ ăn sao?"
Nghe lời Nhị Oa nói, Đoàn Đoàn lo lắng nhíu mày, cậu bé biết các ca ca không thích những con bọ xấu xí này.
Tiểu gia hỏa suy nghĩ một hồi lâu lại nói: "Lát nữa các huynh đều ăn một chút nếu thật sự không ngon, Đoàn Đoàn còn giấu rất nhiều thịt heo khô, đều cho các huynh ăn nhưng mà không thể nói nương làm không ngon nha."
Tần Tuấn Phong lại là một người gan dạ: "Nhưng mà tuy có chút xấu nhưng ngửi thơm quá! Ta cảm thấy nhất định rất ngon!"
Lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng dẫn một nhà Lý Quý vào cửa, Giang Oản Oản vội vàng chào hỏi họ: "Tam ca, tẩu tử, mọi người mau ngồi."
"Đây là tôm hùm đất cay và lẩu cua thịt, hương vị rất ngon, mọi người mau nếm thử đi."
Nghĩ đến việc mọi người chưa ăn bao giờ, Giang Oản Oản liền cầm một con tôm hùm đất lên làm mẫu: "Bóc vỏ như muội này, ăn thịt ở đuôi."
Mọi người học theo động tác của nàng, rất nhanh, thấy mọi người đều biết bóc vỏ, Giang Oản Oản liền bóc cho mấy đứa nhỏ nếm thử.
Tần Tuấn Phong ăn một con tôm hùm đất, liền vui vẻ tự mình động thủ: "Thẩm ơi, ngon thật! Con tự bóc."
Người lớn cũng đang bận rộn m.út tôm, động tác bóc vỏ tôm trên tay càng ngày càng thuần thục.
Đại Ngưu cười ha ha: "Tuy tôm hùm đất này nhìn không đẹp mắt, thịt cũng không nhiều nhưng hương vị quá tuyệt!"
Kim Thị bóc vỏ tôm cho Cẩu Đản, nghe lời hắn ta nói, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, hương vị này thật sự không tồi!"
Mấy tiểu gia hỏa vốn còn có chút không dám ăn, thấy mọi người đều không ngừng khen ngợi, ngay cả Tần Tuấn Phong cũng ăn rất vui vẻ liền không khỏi nuốt nước miếng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Giang Oản Oản chia thịt tôm đã bóc cho mấy tiểu gia hỏa, mấy nhóc do dự cầm đũa ăn từng con một.