Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 97: Chương 97




Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản nhìn nhau, cười khúc khích ôm lấy đầu Tần Tĩnh Trì, hôn chụt chụt mấy cái vào mặt hắn: "Cha thật tốt!"

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản đang mỉm cười nhìn họ, đưa hai ngón tay lên chấm chấm vào má mình, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Giang Oản Oản đỏ mặt, tiến lại gần và "chụt" một cái.

Tần Tĩnh Trì nhìn gò má ửng hồng của nàng, yết hầu chuyển động, một lúc sau lại bất đắc dĩ xoa đầu Đoàn Đoàn vẫn còn đang hăng hái, tạm thời đè nén tình ý trong lòng.

Đợi đến khi Đoàn Đoàn ngủ say, Giang Oản Oản cũng có chút buồn ngủ, vừa định nói gì đó thì thấy Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn nhẹ nhàng đặt vào trong cùng của giường, còn cẩn thận đắp chăn cho cậu bé.

Giang Oản Oản nhìn một loạt hành động của hắn, trong mắt bỗng sáng tỏ: "Ngày mai chúng ta... Ưm..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Tần Tĩnh Trì ôm chặt vào lòng, sau đó, những nụ hôn nóng bỏng như mưa rào ập xuống.

Sáng sớm hôm sau, Giang Oản Oản mơ màng tỉnh dậy, xoa bóp cái eo nhức mỏi ngồi dậy, quay đầu nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ ngon lành thỉnh thoảng còn mím môi, nghĩ đến chuyện tối qua, hai má liền đỏ bừng.

 

Đúng lúc đó, Tần Tĩnh Trì tâm trạng vui vẻ đẩy cửa bước vào, hắn đóng cửa, quay người lại thấy Giang Oản Oản đang trừng mắt nhìn mình.

Hắn chột dạ sờ mũi, vội vàng ngồi xuống mép giường, ôm lấy nàng, chưa kịp mở lời, Giang Oản Oản đã đ.ấ.m hắn hai cái, nói: "Đều là do chàng, eo thiếp đau nhức cả lên, Đoàn Đoàn còn ở đây, sao chàng… Không biết xấu hổ!"

Sau đó, nàng lại nói tiếp: "Hơn nữa, chúng ta còn phải đến cửa tiệm nữa!"

Tần Tĩnh Trì lấy lòng xoa bóp eo thon của nàng: "Oản Oản, nàng đừng giận, chúng ta sẽ đến cửa tiệm muộn hơn một chút, hoặc là hôm nay chúng ta sẽ ở nhà nghỉ ngơi, không đi nữa."

Giang Oản Oản lại trừng mắt nhìn hắn: "Hôm qua chúng ta mới khai trương, sao hôm nay lại có thể nghỉ ngơi được chứ!"

Nói xong liền nằm sấp trên giường: "Chàng mau xoa bóp cho thiếp nhiều hơn đi."

 

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ mệt mỏi và khó chịu của nàng, cau mày, hôn nàng một cái, đau lòng nói: "Sau này ta sẽ không giày vò nàng như vậy nữa."

Giang Oản Oản bĩu môi, véo hắn một cái qua lớp áo, sau đó lại mềm lòng nói: "Thiếp cũng không phải là không cho nhưng chàng..." Giọng nàng dần dần nhỏ xuống: "Chàng phải... Tiết chế một chút..."

Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc mai nàng, nhẹ giọng đảm bảo: "Được, sau này ta sẽ cố gắng ít làm mấy lần."

"Hừ, biết thế là tốt!"

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, Đoàn Đoàn ở bên cạnh cau mày, bàn tay nhỏ gãi gãi mặt, từ từ mở mắt ra, cậu bé nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản với vẻ mơ màng, gọi một cách mềm mại: "Cha ơi! Nương ơi! "

Tần Tĩnh Trì đắp chăn cho cậu bé: "Đoàn Đoàn ngoan, ngủ thêm một lát nữa đi."

"Dạ."

Đoàn Đoàn cuộn tròn trong chăn ấm áp, nghiêng người nhỏ bé, thấy Tần Tĩnh Trì xoa bóp eo cho Giang Oản Oản, cậu bé lo lắng hỏi: "Nương, bụng của nương đau sao?"

Giang Oản Oản nhẹ nhàng véo tai nhỏ của cậu bé: "Không sao, eo của nương hơi đau, cha con xoa bóp một chút là được rồi."

Cậu bé nghe vậy, vội vàng bò đến bên cạnh Giang Oản Oản: "Đoàn Đoàn và cha cùng nhau giúp nương."

Nói xong liền đưa tay nhỏ ra, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Chỉ là cậu bé vẫn chưa hiểu sự khác biệt giữa eo và bụng, bàn tay nhỏ đang cử động một cách tùy ý.

Giang Oản Oản cảm nhận bàn tay nhỏ đang động đậy trên bụng mình mà không có chút sức lực nào và bàn tay lớn đang xoa bóp ở eo, trong lòng mềm nhũn, dựa vào đầu giường mà không biết lại ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng nhắm mắt, hơi thở cũng chậm lại, liền nhẹ giọng nói với Đoàn Đoàn: "Bảo bối, con có muốn ngủ thêm một lát với nương không?"

Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, cọ cọ vào chiếc chăn mềm mại một cách thoải mái, khẽ gật đầu: "Dạ muốn."

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đắp chăn cho hai người, đặt một nụ hôn lên trán của hai người rồi mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Đoàn Đoàn nhìn theo cha mình đi ra ngoài rồi dụi dụi vào gối, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Giang Oản Oản tỉnh lại lần nữa thì ánh sáng ban ngày đã rực rỡ, nàng ngồi bật dậy kéo căng phần eo bụng nhức mỏi lại ngã ngửa ra sau, sau đó mới từ từ ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Đoàn Đoàn bị tiếng động của nàng đánh thức: "Nương ơi!"

Lúc này Giang Oản Oản mới chú ý tới cục nhỏ trong chăn, nàng mới vội vàng ôm Đoàn Đoàn ra: "Đoàn Đoàn, sao con lại ngủ rồi?”

"Cha bảo con ngủ thêm với nương một lát, cha ra ngoài rồi ạ.”

Lúc này, Tần Tĩnh Trì nghe thấy động tĩnh hai người nói chuyện liền bưng chậu gỗ đựng nước nóng vào phòng, vắt khô khăn, đi đến bên giường lau mặt cho hai người.

Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn cũng mặc kệ hắn làm, sau khi xong xuôi, Giang Oản Oản mới kéo tay hắn: "Bây giờ là canh mấy rồi? Chàng cũng không gọi thiếp!"

"Không sao, còn sớm, cha nương và A Nghiễn đã đến cửa tiệm trước rồi, không cần vội."

Nhanh chóng thu dọn xong, ăn qua loa một bát mì, mặc cho Đoàn Đoàn chiếc áo bông dày, cả nhà ba người mới xuất phát từ nhà.

Đến cửa tiệm, đã có một hàng dài người xếp hàng bên ngoài, bên trong quán cũng chật kín người.

Trương Đại Trụ nhìn hai người, liền nói: "Lão bản, lão bản nương, cuối cùng hai người cũng đến rồi, chúngtôa đều đợi hai người rất lâu rồi, hai lão nhân gia nói chỉ có hai người mới làm được."

Giang Oản Oản áy náy khẽ cười: "Ta đi làm ngay đây, mọi người chờ thêm một lát nữa nhé."

Mọi người nhìn lão bản nương xinh đẹp, đều khoan dung nói: "Không sao không sao, lão bản nương cứ từ từ làm."

Tần Tĩnh Trì thấy mọi người nhìn chằm chằm nương tử mình, nhíu chặt mày, liền bế Đoàn Đoàn chắn trước mặt Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào bếp.

Mọi người nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, liền dời ánh mắt đi nhưng rất nhanh lại bị Đoàn Đoàn trắng trẻo mập mạp trong lòng hắn thu hút sự chú ý.

Tần Tĩnh Trì kê cho Đoàn Đoàn một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ gần bếp, lại lấy đồ chơi nhỏ trong túi vải bỏ vào lòng cậu bé, xoa đầu cậu bé nói: "Đoàn Đoàn, con ngoan ngoãn ngồi đây chơi nhé."

Đoàn Đoàn cầm con ngựa gỗ nhỏ trong lòng nghịch nghịch, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Con biết rồi, cha ơi!"

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới bắt đầu bận rộn đi lại trong tiệm.

Ngồi trong cửa tiệm phần lớn là bạn hữu của Trương Đại Trụ, có nhiều người mới cưới thê tử chưa lâu, nhiều người còn chưa có con, nhìn thấy Đoàn Đoàn đáng yêu và ngoan ngoãn đều rất thích.

"Này, tiểu tử, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Đoàn Đoàn nhìn Trương Đại Trụ vạm vỡ, có chút căng thẳng và sợ hãi nhưng thấy cha mình đang ở ngay cửa tiệm, cũng hơi yên tâm, cậu bé cất tiếng nói lanh lảnh: "Đoàn Đoàn sắp qua sinh thần bốn tuổi rồi."

Nương của cậu bé thường xuyên nhắc đến sinh thần của mình còn khoảng hai tháng nữa, còn nói sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu bé!

Tưởng Khánh Niên bên cạnh Trương Đại Trụ cười hiền hậu, nói: "Đại Trụ ca, giá mà thê tử đệ cũng có thể sinh cho đệ một nhi tử hoặc nhi nữ trắng trẻo mũm mĩm như vậy thì tốt."

Trương Đại Trụ liếc nhìn hắn ta một cách khinh bỉ, với dáng vẻ thô kệch, đen đúa, sau đó nhìn Tần Tĩnh Trì, người đang đứng cao lớn và tuấn tú ở cửa tiệm và nói: "Thôi đi, đệ nhìn xem lão bản kia trông như thế nào rồi nhìn lại bản thân mình, hơn nữa thê tử lão bản cũng xinh đẹp như tiên nữ! Chúng ta chỉ có thể mơ thôi, chỉ cần đứa trẻ sinh ra ngoan ngoãn, nghe lời là được rồi."

Những người khác cũng cười ha ha: "Đệ đừng có mơ tưởng nữa."

"Nhìn tiểu tử nhà ta, nó nghịch lắm!"

"Nhưng mà thê tử của Khánh Niên cũng đã bảy tám tháng rồi, sắp sinh rồi."

Tưởng Khánh Niên gật đầu lơ đãng: "Ừ, sắp rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.