Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 1048.1: 1048:Không sao - 1049:Không cần biết là đảo gì




1048: Không sao

 

- Pháo chuẩn bị! Bắn! 
 Lệnh trên tàu chiến vừa phát ra, hơn mười tàu chiến Đại Tống gần như đồng loạt nổ pháo, vô số đạn pháo xé ngang bầu trời, lao thẳng đến chiến thuyền đối diện, tuy nhiên phần lớn đạn pháo đều rơi xuống biển, tạo thành những cột nước khổng lồ, chỉ có một lượng nhỏ rơi xuống chiến thuyền của đối phương, khiến những con thuyền ấy tổn thất nặng nề. 
 Một bên là tàu chiến uy dũng của Đại Tống, một bên là thuyền buồm chiến sức gió bình thường, không chỉ kích thước nhỏ, mà tốc độ di chuyển lại chậm, chuyển hướng cũng không linh hoạt, giao chiến mặt đối mặt như vậy, đương nhiên thực lực hai bên không thể so sánh được, nên chiến thuyền buồm rất nhanh bị hạ gục, trừ mấy chiếc thuyền nhanh chóng thoát ra khỏi trận chiến, tất cả đều chìm xuống dưới biển, mặt biển khắp nơi đều là tiếng kêu cứu của binh sĩ. 
 - Hãy cứu những tù binh dưới biển lên, biết đâu còn có thể dùng được! 
 Viên tướng chỉ huy người Tống nói, các chiến thuyền bắt đầu cứu vớt những tù binh dưới nước, đầu tiên là giam giữ trong các tàu chiến rồi đưa về cảng Civitavecchia. 
 Cùng với đó còn có hai đội tàu chiến của Đại Tống hoạt động ở Địa Trung Hải, chỉ cần gặp phải chiến thuyền của đế quốc Seljuk là lập tức tấn công, nhưng nếu gặp các thế lực khác ở Địa Trung Hải, cũng chính là chiến thuyền của đế quốc Đông La Mã thì đội tàu chiến Đại Tống sẽ không chủ động tấn công, ngược lại còn có thể hữu hảo tiến lên giao lưu với đối phương, thậm chí trao đổi một số vật tư như thức ăn đóng hộp, nên tàu chiến của Đại Tống luôn được chiến thuyền của đế quốc Đông La Mã hoan nghênh, vì những thứ này không những ăn rất ngon mà lại có thể bảo quản rất lâu. 
 Sở dĩ có chuyện như vậy là vì Triệu Nhan rất tích cực giao lưu với đế quốc Đông La Mã, hy vọng có thể kết thành liên minh với đế quốc Đông La Mã ở một mức độ nhất định, thế nên hải quân của đế quốc Seljuk chẳng qua là vật hy sinh, được Triệu Nhan mượn để bày tỏ thiện chí với đế quốc Đông La Mã. 
 Tuy nhiên đế quốc Đông La Mã vẫn ôm vài phần thù hận và nghi ngờ đối với Đế quốc La Mã Thần thánh và Đại Tống. Đế quốc Đông La Mã và Đế quốc La Mã Thần thánh vốn không hề thân thiết, thậm chí ở một góc độ khác mà nói thì họ chính là kẻ thù, nhưng dù sao bọn họ đều là những quốc gia theo đạo Cơ Đốc giáo, tuy rằng một bên là Thiên Chúa giáo, một bên là Đông Chính giáo, nhưng vẫn là một tôn giáo, hơn nữa họ đều biết Đại Tống đã làm những gì với giáo đình Thiên Chúa giáo, nên có nhiều người của đế quốc Đông La Mã rất bất mãn với người của Đại Tống, thậm chí còn kêu gọi đuổi người Tống ra khỏi châu Âu. 

 


 Đương nhiên cũng có rất nhiều người khác ở đế quốc Đông La Mã cho rằng thực lực của Đại Tống hùng mạnh, lại có một nền văn minh rực rỡ, đế quốc Đông La Mã có một cường địch như đế quốc Seljuk, vậy không nên khiêu khích với một đế quốc hùng mạnh hơn là Đại Tống nữa, những người này xem như khá tỉnh táo, có thể nhận rõ thế cục hiện nay, bởi vậy bọn họ đều đồng ý liên minh với Đại Tống, thậm chí mong muốn được Đại Tống chống lưng giúp họ đánh bại đế quốc Seljuk, đợi đến khi đánh bại đế quốc Seljuk thì quay ra đối phó với Đại Tống cũng không muộn. 
 Cũng chính bởi vì nguyên nhân này làm nội bộ đế quốc Đông La Mã tranh cãi rất nhiều về việc liên minh với Đại Tống, hai bên không ai thuyết phục được đối phương, đến hoàng đế Alexious đệ nhất cũng không quyết định nổi. 
 Alexious đệ nhất là một hoàng đế có rất nhiều thành tựu, khi ông mới nhậm chức, đất nước đang ở trong một giai đoạn vô cùng nguy hiểm, phía đông có Seljuk, phía bắc có người Norman xâm lấn, ông tiếp nhận ngôi vị từ tay chú mình, thành lập nên hải quân và lục quân, tăng mạnh quyền lực trung ương, không những thế, để giải quyết vấn đề tài chính, ông đã vét sạch tài sản của giáo hội, giúp đế quốc Đông La Mã thoát khỏi tình cảnh nguy khốn đó, tạm thời đẩy lùi kẻ thù ngoại xâm, giữ cho đế quốc có một thế cục an ổn. 
 Alexious đệ nhất không phải là một giáo đồ cung kính, từ việc ông vét sạch tài sản của giáo hội có thể thấy được, hơn nữa cũng chính bởi vì chuyện này, khiến cho quan hệ của ông và Đông Chính giáo trở nên vô cùng căng thẳng, cho nên ông không hề căm ghét Đại Tống hay Thiên Chúa giáo, thậm chí nếu đổi lại là ông, có khả năng còn làm quá đáng hơn. 

 


 Tuy nhiên Alexious đệ nhất cũng có những lo lắng của riêng mình, Đại Tống không phải tự nhiên chạy đến châu Âu, lại thể hiện sức mạnh lớn như vậy, nên ông lo Đế quốc La Mã Thần thánh không thể thỏa mãn dã tâm của Đại Tống, ngày sau rất có thể ra tay cả với đế quốc Đông La Mã, đây cũng chính là lí do khiến ông chưa thể đưa ra quyết định. 
 Trong hoàng cung mới xây dựng ở Rome, Tô Triệt bẩm báo với Triệu Nhan: 

 Lúc này Tô Triệt đưa ra ý kiến của mình, ngay từ ban đầu y đã cho rằng đế quốc Đông La Mã không phải là một uy hiếp quá lớn. 
 - Đề phòng để tránh hậu họa về sau, cho dù đế quốc Đông La Mã không thể uy hiếp chúng ta đi nữa thì chúng ta làm việc này cũng không thừa, đặc biệt là hải vực Địa Trung Hải sau này nhất định cần một bá chủ, đó chính là hải quân Đại Tống chúng ta, hơn nữa lãnh thổ đế quốc Seljuk cũng ngay sát Đại Tống chúng ta, bây giờ tiêu diệt hải quân của họ cũng làm quốc lực của họ giảm đi phần nào, còn đế quốc Đông La Mã thì có thể tạm thời buông lỏng, sau này giải quyết cũng không muộn. 
 Triệu Nhan nghe vậy, mỉm cười nói. 
 Kỳ thật Triệu Nhan cũng có chút bất đắc dĩ, thực lực của bọn họ tuy mạnh, nhưng đã khuếch trương đến cực hạn, Đại Tống cũng không thể thu nạp thêm binh lực ở châu Âu nữa, bây giờ họ cần một giai đoạn hòa bình để thuần hóa hoàn toàn Đế quốc La Mã Thần thánh.

1049: Không cần biết là đảo gì

 

- Lục địa! Mau nhìn phía trước, giống như có một mảnh lục địa! 

 Hoa tiêu trên thuyền bỗng quơ kính viễn vọng trong tay, hưng phấn hét lớn, đây là lục địa đầu tiên họ phát hiện sau khi rời khỏi châu Âu, hơn nữa rất có thể là châu Mỹ trong truyền thuyết, nên hoa tiêu mới vui mừng đến vậy. 

 - Thật tốt quá, tăng thêm tốc độ, tranh thủ đến đó sớm một chút! 

 Triệu Giai đứng trên boong thuyền nghe vậy cũng vô cùng hưng phấn, trước đây khi xuất phát, cả đoàn thuyền đi một mạch về phía tây, cũng đã gặp qua không ít khó khăn và nguy hiểm, trong đó nguy hiểm lớn nhất chính là gió lốc trên biển Đại Tây Dương, có một lần bọn họ thậm chí bị thổi khỏi tuyến đường, may nhờ dùng các dụng cụ định vị hàng hải mà quay lại đúng tuyến đường cần đi. 

 - Thật tốt quá, rốt cục đã phát hiện ra lục địa, dựa theo thời gian di chuyển trên biển của chúng ta, không sai lệch nhiều lắm thì đã đến châu Mỹ rồi, trừ phi lúc trước chúng ta ước lượng sai khoảng cách. 

 Một tướng lĩnh bên cạnh Triệu Giai hào hứng nói, đây chính là bạn của Triệu Giai, Dương Sĩ Lượng, là một thành viên quan trọng của đoàn thuyền vòng quanh trái đất, vốn là có cả Lý Thành cũng đi, nhưng phụ thân y lại không đồng ý. 

 - Cuối cùng có thể tìm được một chỗ yên lành để ngủ một giấc thật ngon rồi, tiếp tục như vậy bần tăng sẽ gầy trơ xương mất. 

 Một tăng nhân cao lớn đứng cạnh Triệu Giai cũng mở miệng cười nói. Nếu Triệu Nhan lúc này nhìn thấy tăng nhân này nhất định sẽ giật mình, vì đây chính là Liễu Nguyên ngày trước cùng hắn đến châu Âu, tuy nhiên so sánh với dáng vẻ Phật Di Lặc mấy tháng trước, Liễu Nguyên đã gầy đi rất nhiều, tăng bào trở nên rộng thùng thình. Vốn trước đây lúc ông béo trông cũng không cao lắm, bây giờ gầy đi thì trông vừa cao vừa gầy, trông giống như một cao nhân đắc đạo. 

 Liễu Nguyên vốn là người không chịu ngồi yên một chỗ, ông đến châu Âu ngoài việc truyền giáo, phần nhiều hơn là muốn tìm hiểu một vùng đất mới. Cũng chính bởi vì vậy, ông mới đến châu Âu được mấy tháng, biết Triệu Giai muốn đi vòng quanh trái đất bằng đường biển, ông liền tìm đến báo danh ngay, Triệu Giai cũng hiểu được nếu có một vị tăng nhân hiểu biết uyên thâm trên thuyền, có thể hóa giải được cảm giác lo âu sinh ra sau nhiều ngày lênh đênh trên biển của thuyền viên, cho nên bọn họ phối hợp rất ăn ý, Liễu Nguyên liền trở thành thuyền viên tham gia hành trình vòng quanh trái đất bằng đường biển. 

 Liễu Nguyên tham gia đội thuyền vòng quanh trái đất cũng chịu không ít khổ cực, thật ra ông không say tàu, mà dù có say tàu thật thì trong hành trình từ Đại Tống đến châu Âu cũng đã sớm thích ứng rồi, nhưng do lúc trước qua Đại Tây Dương, gặp phải gió lớn, ông vì cứu một thuyền viên thiếu chút nữa bị sóng đánh rơi xuống biển, nước biển lạnh như băng và gió biển khiến ông trúng phong hàn. Ông đã lớn tuổi, mắc bệnh xong cũng không được nghỉ ngơi tử tế, khiến cơn bệnh này suýt nữa đã lấy đi mạng sống của ông, nhưng may sao cũng qua được, cả người gầy đi hơn mấy chục cân, nếu không phải người quen, lúc này có gặp cũng khó nhận ra ông nổi. 

 Trong lúc mấy người Triệu Giai nói chuyện, đoàn thuyền tăng tốc tiến về phía trước, nhưng khi bọn họ tới gần mảnh đất đó lại thất vọng phát hiện đây không thực sự là một lục địa mà là một quần đảo, vừa rồi bởi vì ở cách xa cho nên quần đảo này thoạt nhìn trông giống một lục địa rộng lớn, khiến mấy người Triệu Giai còn nghĩ mình đã thực sự đến châu Mỹ rồi. 

 - À, ta nhớ phụ thân đã từng nói, dựa theo tuyến đường mà chúng ta lựa chọn, sẽ tới chính giữa Nam Mỹ và Bắc Mỹ, nơi này là biển Ca ri bê, dày đặc những đảo nhỏ, muốn tới điểm chính giữa châu Mỹ phải đi qua nơi này, cho nên có thể chúng ta đã đến biển Ca-ri-bê rồi. 

 Triệu Giai nói. 


Sau đó y mở bản đồ ra, quả nhiên phát hiện tại phía đông điểm giữa châu Mỹ đánh dấu biển Ca-ri-bê, tuy nhiên đây là bản đồ được Triệu Nhan vẽ ra bằng trí nhớ, nên chỉ có thể tham khảo, trên đó có rất nhiều vị trí đánh dấu không chuẩn xác, cho nên chỉ có thể cung cấp một số địa danh mang tính tham khảo. Nếu chỉ dựa vào tấm bản đồ này mà muốn đi vòng quanh trái đất bằng đường biển, chỉ e mãi cũng không hoàn thành được nhiệm vụ.
Liễu Nguyên và Dương Sĩ Lượng đều vây quanh xem, Dương Sĩ Lượng rất nhanh liền nói:
- Đúng vậy, chúng ta lựa chọn tuyến đường Đại Tây Dương, trên đường không có nhiều quần đảo lắm, chỉ có eo biển Ca-ri-bê mới có nhiều đảo nhỏ như vậy. Vậy chúng ta đã đến biển Ca-ri-bê rồi.
- Không cần biết là đảo gì, chúng ta cứ lên đảo tìm nguồn nước và một chút rau gì đó. Bần tăng ngày nào cũng ăn cá ăn đến không nuốt nổi nữa rồi.
Liễu Nguyên nói. Ông là một hòa thượng tham ăn, nhưng sau khi lên thuyền chỉ toàn ăn cá biển hoặc đồ hộp, mấy thứ này thỉnh thoảng ăn còn thấy ngon, nhưng nếu ngày nào cũng ăn chính là một cách tra tấn dạ dày khủng khiếp, ít nhất là Liễu Nguyên chịu không nổi nữa rồi. Nhớ ngày đó ông cùng Triệu Nhan đi thuyền tới châu Âu, trên thuyền có đầu bếp nấu cơm mỗi ngày, hơn nữa các món ăn đều không lặp lại.


Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng nghe vậy đều bật cười. Bọn họ đều tốt nghiệp Học viện hải quân, đã sớm quen với việc ăn uống trên biển, đương nhiên ăn liền mấy tháng đồ hộp và cá biển cũng chán thật rồi, lần này có thể gặp được nhiều đảo nhỏ như vậy, hơn nữa nhìn hòn đảo thực vật tươi tốt như vậy, hẳn sẽ có nhiều rau củ.
Có câu ngựa vì chạy lên đỉnh núi cao mà chết, chim vì sa xuống biển mà mất mạng, bọn họ đến được đảo đầu tiên cũng mất 2 canh giờ, đảo này diện tích không lớn, thực vật cũng ít, nên Triệu Giai không dừng lại và đi tiếp, đến một hòn đảo lớn hơn, gần đó có phát hiện một con sông đổ ra biển, lúc này Triệu Giai mới hạ lệnh cho đội thuyền dừng lại, dùng thuyền nhỏ vào bờ.
Sở dĩ lựa chọn hòn đảo có thực vật tươi tốt, ngoài nước ngọt và rau củ, trên đảo này còn có thể có một số bộ lạc, nếu gặp được họ còn có thể trao đổi một số vật dụng cần thiết, hoặc hỏi han tình hình xung quanh, đương nhiên bất đồng ngôn ngữ là một chướng ngại rất lớn, nhưng người với người giao tiếp không chỉ bằng ngôn ngữ mà còn có nhiều cách khác, hơn nữa còn có thể học hỏi ngôn ngữ ở đây, chuẩn bị cho việc đánh hạ sau này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.