1050: Đến đêm
- Ào ào…
Dương Sĩ Lượng dẫn đội thuyền nhỏ đầu tiên tiến về phía đảo, cả đoàn thuyền di chuyển làm lay động cả một vùng nước, khiến đàn cá cũng hoảng hốt tán loạn bơi đi, đàn hải âu trên bờ cũng vì đoàn người Tống đến mà bay vút đi, phá vỡ sự yên tĩnh trên đảo.
Khi đoàn thuyền nhỏ vào bờ, Dương Sĩ Lượng dẫn những người trên thuyền lên bờ. Tất cả những người này vốn đều là chiến sĩ hải quân, hiện giờ mặc áo giáp nghiêm chỉnh, trên tay nắm chắc vũ khí. Bởi vì dù bọn họ rất muốn giao lưu với thổ dân nơi đây, nhưng không phải tất cả thổ dân đều hoan nghênh người từ ngoài đến, thậm chí có một số thổ dân còn ăn thịt người, loại chuyện này bọn họ đã gặp nhiều lần ở Nam Dương, cho nên mỗi lần tới một nơi mới mà họ không nắm rõ, họ đều chuẩn bị vô cùng cẩn thận, vì dù sao họ cũng không hề biết tiếp theo sẽ đối mặt với điều gì?
- Tìm xung quanh đây xem có dấu vết của người ở không?
Dương Sĩ Lượng nói với một quân sĩ tay cầm cung tên ở phía sau. Mệnh lệnh vừa truyền ra, tất cả các quân sĩ đều chia thành các đội nhỏ kiểm tra hết lượt xung quanh xem có nguy hiểm gì ẩn giấu không?
Tìm kiến suốt hơn một canh giờ, các đội quân đều đến bẩm báo, trên đảo không có dấu hiệu có người ở, cũng không có dấu vết của mãnh thú, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc trên đảo không có người hoặc không có nguy hiểm. Dù sao bọn cũng chỉ kiểm tra được một khu vực nhỏ, tuy không có mãnh thú nhưng trên đảo lại có không ít độc trùng và các mối hiểm họa khác, những thứ này chắc chắn có thể đem đến nguy hiểm cho cả đoàn người.
Dương Sĩ Lượng lập tức cho người bẩm báo Triệu Giai về kết quả kiểm tra trên đảo, sau đó Triệu Giai tuyên bố trên đảo không có nguy hiểm, ngoại trừ những người đóng trên thuyền, tất cả mọi người đều lên thuyền nhỏ vào bờ, cùng những người vào bờ trước đó dựng lều trại, tối nay họ sẽ dựng trại trên đảo, sáng hôm sau còn định tiếp tục khảo sát hòn đảo này.
Sau khi lên bờ, Dương Sĩ Lượng phân đoàn người thành mấy đội nhỏ, chia nhau săn thú trên bờ, kết quả trong chốc lát, trong rừng trên đảo đều vang lên tiếng súng kíp lanh lảnh. Súng kíp được nghiên cứu gần như đồng thời với đạn pháo, nhưng do có rất nhiều điều kiện hạn chế nên việc nghiên cứu vẫn chưa có tiến triển lớn, đến tận mấy năm trước súng kíp mới được đưa vào sử dụng, nhưng hiện nay trong quân đội vẫn chưa được trang bị rộng rãi, bởi vì Đại Tống cũng không có kẻ thù nào đáng phải ra tay, nên tốc độ phát triển súng kíp cũng vô cùng chậm. Dù vậy, để chuẩn bị cho chuyển vòng quanh trái đất bằng đường thủy lần này, Triệu Giai vẫn ưu tiên chuẩn bị súng kíp cho đội tàu.
Đến khi trời sẩm tối, các đội lính đi săn đều lần lượt trở về, mang theo một lượng lớn con mồi, trong đó có rất nhiều loài chim, nhưng số lượng nhiều nhất là một loại động vật có đầu giống đầu thỏ nhưng mình lại giống con chuột, theo đám người Dương Sĩ Lượng nói thì trên đảo có rất nhiều con vật này. Đáng ngạc nhiên hơn là còn có hai đội lính khác mang về ba con cá sấu, trong đó con lớn nhất dài đến hơn ba mét, nhưng điều này cũng nhắc nhở bọn họ không được đến quá gần mép nước, để tránh bị cá sấu tấn công.
Sau khi màn đêm buông xuống, đoàn người Triệu Giai đốt một đống lửa trại thật lớn trong doanh trại, các con mồi sau khi được sơ chế đều đem đến gần đống lửa, hoặc là dùng lửa trực tiếp nướng hoặc cho vào nồi luộc, bỏ thêm các gia vị mà họ vẫn mang theo, lại có thêm nhiều hoa quả và rau dại, đây cũng là điều mà các thành viên trong đoàn mong đợi nhất, bởi vì ở trên thuyền ròng rã hai tháng, một chút rau cỏ cũng không được động đến, bây giờ thấy số rau cỏ này đương nhiên vô cùng thèm.
Triệu Giai, Dương Sĩ Lượng và những người quan trọng trong đoàn ngồi cùng một chỗ, vừa ăn thịt nướng quả dại vừa thảo luận về hành động tiếp theo của cả đoàn. Theo tình hình trên đảo có thể phán đoán, đây có thể là một đỏ nhỏ bên sườn đông biển Ca-ri-bê, tiếp tục đi về phía trước chính là đại lục châu Mĩ, mà theo Triệu Giai biết thì trên đảo cũng có rất nhiều thổ dân, tất cả đều từ châu Mĩ di cư đến, ngôn ngữ cũng không khác biệt quá nhiều, nếu có thể hiểu được ngôn ngữ của họ, về sau sẽ dễ dàng giao lưu với họ hơn, dù sao có thể nói chuyện được, sau này cũng tránh được nhiều xung đột, thậm chí có thể là cơ sở để sau này đánh hạ châu Mĩ.
Bên này đám người Triệu Giai bàn bạc, những thủy thủ khác đã bắt đầu một hồi yến hội long trọng, các loại thịt để ăn, hoa quả và rau quả đều được đưa đến bên bờ để mọi người cùng ăn, hơn nữa còn có thuyền viên vừa múa vừa hát, vô cùng vui mừng nhộn nhịp. Đương nhiên bọn họ cũng không quên cử người canh giữ thuyền, nên đã dùng vài thuyền nhỏ đưa đồ ăn và rau củ lên thuyền để chiêu đãi những huynh đệ canh giữ thuyền. Những thuyền viên này đều vô cùng hào hứng chúc mừng, nhưng không ai uống rượu, dù sao bọn họ vừa mới tới hòn đảo này, cũng không ai biết trên đảo sẽ có nguy hiểm gì, cho nên tuyệt đối không thể uống say, hơn nữa buổi tối còn bố trí không ít người trực đêm.
Yến hội này kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, mấy người Triệu Giai cũng tham gia, dù không có rượu chúc mừng nhưng cuối cùng không khí vẫn vô cùng nhiệt liệt, người chưa từng ra biển thì không thể cảm nhận được cảm giác vui mừng, sung sướng sau mấy tháng liền lênh đênh trên biển có thể lên bờ.
Đến đêm, Liễu Nguyên cuối cùng cũng không còn chịu cảm giác lắc lư, lênh đênh như nằm võng trên biển nữa, tuy trong lều chỉ có một tấm đệm nằm ngay trên nền đất nhưng ông vẫn ngủ rất ngon, đến hôm sau khi mặt trời lên cao ông mới tỉnh dậy, lần này không giống với trước đây, bởi vì Liễu Nguyên đã có thói quen giảng bài mỗi buổi sáng, vài chục năm nay bất kể gió mưa đều như vậy, nhưng hôm nay không ngờ ngủ quên mất.
Đến khi Liễu Nguyên mặc xong quần áo cũng là lúc thấy mấy người Triệu Giai vặn eo bẻ cổ từ trong lều đi ra, thế nên khi mọi người nhìn thấy nhau đều không khỏi cười ha hả, lúc này những người khác trong lều cũng đều tỉnh dậy, hâm nóng đồ ăn còn lại từ hôm qua làm bữa sáng, bắt đầu một ngày bận rộn.
Mấy người Triệu Giai muốn đi vòng một vòng quanh đảo, tìm xem có dấu vết gì của thổ dân địa phương không, thuận tiện khảo sát tình hình trên đảo, còn muốn đánh dấu mấy điểm trên đảo để ngày sau khai thác tuyến đường. Tuy nhiên trên đảo rừng cây dày đặc, muốn khảo sát một vòng trên đảo cũng không dễ dàng, cho nên Triệu Giai quyết định dùng thuyền nhỏ đi một vòng quanh đảo, như vậy dễ dàng hơn nhiều.
Triệu Giai rất nhanh bố trí, chọn lựa ra một bộ phận thuyền viên tinh nhuệ làm chủ lực khảo sát, số còn lại ở lại trông coi doanh trại, bản thân Triệu Giai cũng trực tiếp tham gia vào chuyến khảo sát này. Mặc dù có người lo lắng cho an toàn của y, nhưng y vẫn không thay đổi quyết định, bởi vì đây là hòn đảo đầu tiên bọn họ phát hiện ở châu Mĩ nên y đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
1051: Có lẽ là những thổ dân này
Kể ra thì đám người Triệu Giai cũng rất may mắn, không bao lâu sau khi y dẫn đầu đoàn người đi thăm do hòn đảo, rất nhanh liền phát hiện trên đảo còn có một nhánh sông lớn hơn, mặt sông ước tính phải rộng hơn con sông cạnh doanh địa bọn họ đến mấy lần, hơn nữa lưu lượng nước cũng rất lớn, đủ để cho thuyền nhỏ của họ vào sâu trong đảo, tuy nhiên điều khiến đám người Triệu Giai vui mừng hơn cả là bọn họ nhìn thấy một số thổ dân đang chèo thuyền độc mộc trên sông bắt cá.
Cùng lúc khi đám người Triệu Giai phát hiện ra đám thổ dân này, đám thổ dân cũng phát hiện ra họ, những thổ dân này đối với những người lạ từ nơi khác đến như Triệu Giai rất mực cảnh giác, các thổ dân trên thuyền đều nắm lấy vũ khí, tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng không chủ động tiến công mà phái một chiếc thuyền nhỏ tiến về phía Triệu Giai, đầu thuyền có một người trông có vẻ là thủ lĩnh, người này hô một tiếng ra hiệu cho những người đứng sau, đáng tiếc là đám người Triệu Giai căn bản không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, có vẻ là đang hỏi xem tại sao bọn họ lại ở nơi đây?
Thấy đối phương phái người đến giao tiếp với mình, Triệu Giai cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra bởi vì đối với lần đầu tiên tiếp xúc với thổ dân, điều đáng lo nhất chính là họ chưa phân biệt đen trắng đã tấn công, tuy rằng với thực lực của bọn họ, tiêu diệt mấy bộ lạc thổ dân cũng không khó, nhưng bọn họ không phải đồ tể, đến châu Mỹ chỉ là muốn thăm dò khám phá thế giới này, không hề muốn hủy diệt văn minh của địa phương, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn xung đột với cư dân địa phương.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Triệu Giai nhanh chóng phái ra một chiếc thuyền tiến lên phía trước, tiếp xúc với những thổ dân ấy, hai bên tuy rằng không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng có thể thông qua cử chỉ tay, vẻ mặt, động tác mà giao lưu, hơn nữa mấy người Triệu Giai cũng sớm đã dự liệu được loại tình huống này, cho nên y phái những người giỏi và có kinh nghiệm trong chuyện này tiến lên, trước kia ở Nam Dương và những nơi khác thường xuyên xảy ra xung đột ngôn ngữ với thổ dân địa phương, họ chính là những người đứng ra kết nối, hơn nữa còn hiểu được rất nhiều loại ngôn ngữ của thổ dân, để bọn họ giao lưu với thổ dân, rất nhanh có thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương.
Có lẽ là những thổ dân này cũng rất thân thiện, cũng có thể là nhờ những người đứng ra kết nối kia có tài, lần đầu tiên hai bên giao lưu với nhau rất thuận lợi, đặc biệt là phía bên Triệu Giai còn lấy ra một ít vải vóc và đồ sứ tặng đối phương, khiến họ vô cùng mừng rỡ, còn làm động tác mời đám người Triệu Giai đến làm khách.
Đối với lời mời của những thổ dân, đám người Triệu Giai cũng không dám dễ dàng đồng ý, đừng tưởng những thổ dân đều hiền lành thật thà chất phác, có rất nhiều thổ dân cũng hết sức gian trá, cho nên khi chưa dò la được lai lịch của thổ dân đó, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm, ngược lại họ lại mời mấy thổ dân đó lên thuyền của mình, như vậy có thể thử thái độ của những thổ dân này, lại còn có thể thể hiện thực lực của mình, dù sao đối với những thổ dân này, chiến thuyền cao lớn không khác nào một cung điện vậy, đoàn người Triệu Giai lái một chiến thuyền lớn như vậy đến đây, đương nhiên tạo thành một uy hiếp lớn đối với thổ dân.
Bởi vì mặt nước rộng lớn, độ sâu thích hợp cho tàu lớn ra vào, cho nên thuyền lớn của Triệu Giai sau khi lái thẳng đến cửa biển mới để thuyền nhỏ chở hàng hóa lên bờ, kỳ thật hàng hóa của bọn họ cũng không nhiều, chủ yếu là một ít vải vóc, đồ sứ và bình thủy tinh đựng đồ hộp của họ, những thứ này đều khiến các thổ dân vô cùng thích thú, ít nhất ở Nam Dương họ đã từng làm vậy, hiệu quả rất tốt.
Thật ra những đồ tinh tế lại hữu dụng ở bất cứ đâu đều được hoan nghênh. Sau khi thuyền của Triệu Giai cập bờ, các thổ dân lập tức tiến đến, mà khi đoàn người Triệu Giai lấy các loại hàng hóa trên thuyền ra, các thổ dân liền cực kì phấn khích, đều tiến lên muốn mua bán với đoàn người Triệu Giai, tuy nhiên song phương ngôn ngữ không thông, hơn nữa hàng hóa trao đổi cũng không có giá trị giao dịch được tính sẵn, cho nên không thể giao dịch trực tiếp nên sau đó cần phái ra đại diện hai bên tiến hành thương thảo.
Việc thương thảo cũng khá thú vị, đầu tiên người của Triệu Giai lấy ra một bình thủy tinh đặt ở trên bờ cát, thổ dân liền lấy ra một số lượng rau củ nhất định, nếu người của Triệu Giai cảm thấy ít thì ra hiệu đối phương lấy thêm, dĩ nhiên nếu đối phương cảm thấy không có lợi, cũng sẽ yêu cầu người của Triệu Giai thêm hàng hóa, cứ như vậy nhiều lần so sánh mới đưa ra được một mức giá, chính thức bắt đầu mua bán.
Đội tàu của Triệu Giai chỉ cần thức ăn của thổ dân, mà đồ ăn của những thổ dân này đa phần là một món ăn dạng bột tên là Thái Nặc, thoạt nhìn không khác bột mì cho lắm, tuy nhiên hương vị có chút khác biệt, sau đó đoàn người Triệu Giai mới biết đó là bột sắn, bình thường cây sắn có độc, nhưng những thổ dân này có thể dùng một phương pháp đặc biệt để loại bỏ độc tính này, khiến bột sắn có thể ăn được, cũng chính bởi vì vậy mấy người Triệu Giai liền gọi những thổ dân này là người Thái Nặc, cũng gọi quần đảo này là quần đảo Thái Nặc. Ngoài ra cũng chính nhờ lần giao dịch này mà bọn họ có thể xác định được vị trí của mình.