Xuyên Qua One Piece Mở Hậu Cung

Chương 2: Băng hải tặc Râu đỏ




"A! Đau đầu quá!"

Saitama đầu đau như búa bổ, một lượng lớn thông tin bỗng chốc tràn vào đầu cậu.

"Khốn nạn, hôm qua còn là thứ ba, hôm nay đã là thứ bốn, lại đến phiên ta rửa bát rồi." Thằng nhóc nào đó nghĩ

"Có ai không? Cứu mạng, bớ người ta, có người định cắt tiết tôi!" Một con gà nghĩ.

Từng âm thanh huyên náo vang vọng khắp não bộ của Saitama, từ suy nghĩ của con người cho đến động vật, tất tần tật đều truyền đến bên trong đầu cậu.

Saitama ôm đầu, giãy dụa, lăn qua lăn lại từ trái sang phải, cố tìm đủ mọi cách để đóng lại Haki Quan Sát Max cấp của mình nhưng lại không thành công.

Cho đến lúc này cậu mới thấu hiểu được nỗi khổ của Tôn Ngộ Không khi bị sư phụ Đường Tăng niệm chú vòng kim cô.

"Cmn, đừng suy nghĩ nữa bọn khốn kia, nhức hết cả đầu bản công tử rồi!"

Kể từ khi nhận được Haki quan sát max cấp: Có thể đọc suy nghĩ của mọi sinh vật xung quanh, thời gian mới trôi qua không đến một phút nhưng đối với Saitama lại chẳng khác gì một thế kỉ.

Quá nhiều suy nghĩ hỗn tạp luẩn quẩn trong đầu cậu, đại đa số toàn là mấy cái vấn đề vớ va vớ vẩn liên quan đến cơm áo gạo tiền, hải quân, hải tặc, vân vân...

"Tiểu đệ, nhóc làm sao rồi!"

Đúng lúc này, một giọng nói êm tai từ bên ngoài vang lên.

Một cô gái xinh đẹp với đôi mắt nâu cùng mái tóc màu xanh lá xõa ngang vai, từ bên ngoài chạy vội vào trong phòng.

Nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu vàng buộc trên đầu của cô nàng, Saitama bỗng dưng thất thần trong chốc lát, cảm giác nhức đầu cũng bất giác vơi đi.

"Cô bé quàng khăn vàng??? Đây chẳng phải là Makino, chủ quán rượu ở tân thủ thôn, làng Foosha hay sao? Quái lạ, sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?"

Để làm sáng tỏ nghi vấn của mình, Saitama giả vờ sợ hãi, ấp úng nói: "Chị... chị là ai, đừng làm hại Saitama nha!"

Mặc dù bản chất chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi nhưng ở kiếp trước, nhiều lần xem phim hành động 18+ đã khiến tâm trí của Saitama không khác gì một người trưởng thành.

Lúc này nếu tỏ ra quá bình tĩnh thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên cậu quyết định giả vờ làm một thằng bé nhát gan như bao đứa trẻ khác.

"Đệ là Saitama sao, đừng sợ. Tỷ tỷ tên là Makino, bà chủ của quán rượu ở làng Foosha. Hôm qua trong lúc tỷ tỷ đi dạo thì tình cờ, bất ngờ bắt gặp em đang hôn mê bên bờ biển."

Nghe đến đây, Saitama chậm rãi cúi đầu, lên tiếng cảm ơn.

"Thì ra là thế. Cảm ơn chị đã cứu em. Huhuhu..."

Kết hợp với kí ức của tiền thân, Saitama có thể tóm tắt câu chuyện như sau.

Mấy hôm trước, quê hương của Saitama, hòn đảo Skull Island bị King Kong à nhầm... bị Hải tặc tấn công, bạn bè, người thân cũng như nhân dân tất cả đã bị đồ sát, chỉ có duy nhất Saitama may mắn còn 'sống sót', cậu nhảy xuống dưới biển rồi được sóng cuốn vào bờ.

Trên thực tế, tiền thân vốn không biết bơi nên đã bị chết đuối, chẳng qua là linh hồn của Saitama kèm theo hệ thống xuyên qua, đoạt xác, nhập vào thân thể này nên 'Saitama' mới may mắn sống sót.

"Huhuhu! Chị ơi em khổ quá, cha mẹ em đã bị bọn hải tặc sát hại, em thì bị bọn chúng ném xuống biển làm mồi cho cá ăn.

Nhưng may mắn thay, kiếp trước em làm rất nhiều việc tốt, tích nhiều phúc đức, ông trời rủ lòng thương sót nên em mới bảo toàn tính mạng, sau khi bị sóng cuốn vào bờ thì đã được chị cứu giúp. Huhuhu!"

Saitama nặn ra mấy giọt nước mắt cá xấu, mở miệng nói lời bịa đặt.

Dựa vào kinh nghiệm xem anime mấy chục năm ở kiếp trước, Saitama vô cùng tự tin về diễn kĩ của mình.

Nếu xuyên qua mấy thế giới như Naruto, hay Tử Thần lừng danh Edogawa Conan, người ở đó IQ cao thì sẽ không bị mắc lừa.

Mỗi tội đây lại là thế giới One Piece, nhìn nhân vật chính Luffy não tàn như thế là đã đủ hiểu rồi đấy, người dân ở thế giới này quá là ngây thơ, nói cái méo gì cũng tin.

"Huhu! Đệ thật là đáng thương. Từ nay đệ hãy sống cùng ta ở thôn Foosha có được hay không?"

Makino hoàn toàn tin tưởng những gì mà Saitama chém gió, nàng ôm cậu vào lòng, vỗ về an ủi.

"Cmn, ngực to phết. Nếu ta nhớ không nhầm thì Makino hơn Luffy khoảng 12 tuổi, năm nay ta 3 tuổi bằng thằng Luffy. Vị tri là Makino đã 15-16 tuổi, cơ thể đang trong quá trình phát dục"

Được Makino ôm vào lòng, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi, co dãn đến từ hai quả bưởi to to của nàng, Saitama sung sướng trong lòng.

"Cảm giác không tệ, mỗi tội không bằng thằng Momonosuke khi được cả Nami, Robin lẫn Yamato ôm vào lòng.

Ông trời đã cho ta xuyên qua thế giới One Piece, vậy thì kiếp này thằng Momonosuke đừng hòng giả nai để thực hiện mấy hành vi đen tối của mình."

Nhớ lại cái cảnh thằng Momonosuke được tắm chung với nữ thần Nami cùng Robin, Saitama ở một bên, nhìn lên tivi chỉ có thể bất lực hô: Buông hai mĩ nữ kia ra, để cho ta tới.

Đáng tiếc, đấy chỉ là anime, Saitama không thể làm được gì, kiếp này trùng sinh ở thế giới One Piece, cậu thầm nhủ với lòng, sau này nếu gặp phải thằng khốn Momonosuke thì phải thiến, không thế để loại người này được nhân giống.

"Chỉ có bản công tử mới được phép gieo họa cho các mỹ nữ của thế gian này!"

Saitama gật đầu, đồng ý sống chung cùng Makino. Mỹ nhân đẹp như thế ngu gì mà từ chối.

"Saitama, đám hải tặc xấu xa sát hại gia đình em là ai vậy? Em có còn nhớ mặt bọn chúng hay không?"

Nghe Makino hỏi, Saitama ngẩn người, mấy cái thằng hải tặc vô danh tiểu tốt thì ai mà nhớ cho nổi, thôi thì cứ bịa ra mấy cái tên là được.

"Huhuhu, bọn xấu xa đấy là băng hải tặc Râu đỏ. Thuyền trưởng của bọn chúng chính là thằng khốn Shanks tóc trắng, trông rất là trẻ tuổi, trên mắt trái của hắn có ba vết sẹo, tay trái thì bị cụt, bên hông treo một thanh kiếm Saber."

Nghe Saitama miêu tả 'kẻ thù' của mình, Makino vô cùng phẫn nộ, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Được lắm, thằng khốn đấy tên là Shanks đúng không? Sau này nếu gặp Anh Hùng hải quân Garp, tỷ tỷ sẽ nhờ ông ấy tiêu diệt băng hải tặc Râu đỏ, trả thù giúp em!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.