Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 116:




[Huhuhu, ôm đầu Ti Anh xoa xoa, không sợ không khóc, chúng ta đều ở đây mà!]
[Trời ơi, vừa rồi thực sự rất đáng sợ, nói thật, cách màn hình mà tôi còn bị dọa sợ]
[Nhất định Kha Kha phải dỗ Ti Anh vui lên, nếu không chúng tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!]
Nhóm thứ ba.
Dù đã sớm nghĩ đến có thể sẽ có sấm sét, nhưng Kiều Nại cũng không ngờ tiếng sét lại lớn đến vậy, có lẽ vì lều trại cách âm kém, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng dày đặc, liên tục dội vào lều tạo thành những tiếng ầm ầm vang dội.
Hai người không bật đèn, Kiều Nại thuần thục cuốn chăn lại, muốn dựa sát vào để ngủ, nhưng cơn buồn ngủ đã bị tiếng sét đánh tan, nói không sợ là giả, nhưng cô biết cho dù có sợ cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể cuộn chăn kỹ hơn, còn Hình Sâm bên cạnh thì lóng ngóng cuộn chăn, chiêu này vẫn là mới học được từ Kiều Nại lúc sáng. 
Sau khi làm xong mọi việc, cả người nằm xuống, từ khi phát hiện có sét đánh, lập tức quay đầu lại, mơ hồ thấy Kiều Nại cử động, lập tức thấp giọng hỏi: "Sợ rồi à?"
Kiều Nại chỉ để lộ mỗi cái đầu, khẽ lắc đầu, nhưng rồi nhớ ra Hình Sâm có lẽ không nhìn thấy, lập tức lên trả lời: "Không sợ!"
Âm thanh nhỏ nhưng rất mạnh mẽ, giống như là thật sự không sợ, Hình Sâm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có cư dân mạng thông qua tính năng nhìn đêm của livestream mới thấy được sự thật.
[Hahaha, bé cưng cứng đầu!]
[Nại Nại cuộn chặt cái chăn nhỏ của mình]
[Sao lại đáng yêu đến thế này, bé Nại!]
[Hehehe, tôi đã lộ ra nụ cười]
Tuy nhiên, tiếng sét đầu tiên như giống như là cảnh báo trước, rất nhanh sau đó lại chào đón một đợt sấm thứ hai, lần này là những tia chớp liên hoàn, cả bầu trời sáng rực vô cùng lâu, âm thanh ầm ầm ầm liên tục không ngừng.
Kiều Nại mở to mắt, vốn đã chuẩn bị tối tâm lý chịu đựng tiếng sấm, nhưng rồi nhận ra lần sáng vô cùng, Kiều Nại nhận thức được điều gì đó không ổn,  lập tức tung chăn, chui đầu vào trong, nhanh chóng giữ chặt mép chăn, gắt gao nắm chặt góc chăn.
Nương theo ánh sáng của tia chớp, đầu tiên là Hình Sâm quay sang nhìn Kiều Nại, vừa lúc thấy cảnh tượng chiếc chăn tung lên, người đã biến mất trong chăn.
Hình Sâm: ???
Không phải nói không sợ sao?
[Cô gái này, em đang khẩu thị tâm phi* đấy!]
(*miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.]
[Click vào để xem màn biến mất của Nại Nại!]
[Hahaha, Sâm Sâm nhìn tới ngây người]
Cho dù như thế nào, Hình Sâm nhanh chóng rời giường, trong khi tiếng sấm còn đang vang lên, người đã bước tới, có lẽ vì quá sốt ruột nên không mang dép, nhưng khi anh đến bên giường của Kiều Nại, bây giờ lại không biết nên làm gì.
Từ góc nhìn từ trên xuống, Kiều Nại đã co lại thành một cục nhỏ, vừa mềm mại vừa yếu ớt, cô đã rất sợ rồi, anh sợ hành động bất cẩn của mình sẽ làm cô sợ thêm.
Sau khi bình tĩnh lại, Hình Sâm từ từ ngồi xuống cạnh mép giường, đợi cho tiếng sấm ngừng hẳn, lại kiên nhẫn chờ thêm một chút rồi mới vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cục tròn không động đậy đó.
Ban đầu Kiều Nại còn tưởng mình bị ảo giác, sau đó lại phát hiện thật sự có người đang ở phía sau mình, cả người lập tức sợ hơn, nhưng lại nhớ ra trong lều trại ngoài Hình Sâm ra thì không có ai khác, Kiều Nại một lần nữa lấy lại dũng cảm.
Cô do dự thò một đầu một chút ra, chỉ để lộ một con mắt ra bên ngoài, phát hiện người đến thật sự là Hình Sâm, không biết từ lúc nào đã ngồi xuống cạnh mép giường của chính mình, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Mặt Hình Sâm vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra đang nghĩ xem nên nói gì, thấy anh cứ im lặng mãi, Kiều Nại đã nhận ra ra, cô nhớ lại lúc nãy Hình Sâm hỏi chính mình có sợ không, lại nghĩ đến lúc ở rạp chiếu phim anh cũng sợ, giờ sợ sấm sét cũng là điều bình thường.
Theo suy nghĩ của Kiều Nại, sợ sấm chẳng có gì là đáng xấu hổ, giống như có người sợ bóng tối sợ côn trùng, con người cũng đâu phải toàn năng, sao có thể không sợ được?
Có lẽ vì tìm được "đồng minh", Kiều Nại cũng cảm thấy đồng cảm hơn, cô dỡ bỏ lớp vỏ phòng thủ của mình, kéo chăn xuống, để lộ một cái đầu nhỏ lông xù xù: "Có phải là anh sợ không? Hay là anh kéo giường qua đây đi, chúng ta có thể nắm tay nhau ngủ!"
Hình Sâm nghe xong trầm mặc một lát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý: "Được."
[Hahaha, rốt cuộc ai mới là người sợ đây]
[Nắm tay nhau ngủ, giống như mấy đứa trẻ!]
[Sự đảo ngược này cũng quá đáng yêu rồi nhỉ!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.