Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 153:




Cuối cùng, Sầm Lâm Vũ cũng được ngồi lên xe du lịch như những gì ao ước. Để tránh việc tự vả lần nữa thì anh cũng không còn nói thêm lời cứng rắn gì, trực tiếp dẫn Từ Giai Mạn đi ngay.
Nhìn hai người họ đã sắp biến mất, Triệu An Kha vừa mới đi xe điện đến cũng rất thuần thục chở Nguyễn Ti Anh đi theo sát phía sau.
Phía bên kia Hình Sâm cũng đã lên xe đạp và quay đầu nhìn về phía Kiều Nại. Kiều Nại hiểu ý ngồi nghiêng người ở phía sau xe, một tay ôm lấy eo Hình Sâm. Chiếc xe đạp lập tức xuất phát với tốc độ không nhanh không chậm, cảm giác như không hề có ý định đuổi theo các khách mời đi trước. Còn Kiều Nại thì thoải mái tận hưởng làn gió mát phía sau.
Ánh mắt của cô di chuyển từ những hàng cây rậm rạp cành lá tốt tươi bên đường, đến những bông hoa nở rộ rực rỡ, và cả những du khách đủ người đủ kiểu. Cứ thế đi thẳng về phía trước, rồi sau đó cô lại nhìn về phía Hình Sâm.
Nói chính xác hơn thì Kiều Nại đang nhìn vào nơi bàn tay mình đang đặt lên, cảm giác rất là dẻo dai. Đây là lần đầu tiên Kiều Nại quan sát eo của một người, cảm giác sờ vào cũng khá tốt…
Hình Sâm đi xe đạp đằng trước dường như cảm nhận được điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Nại chớp mắt, thoạt trông rất thật thà, cô đáp: “Không có gì!”
Hình Sâm cũng không gặng hỏi thêm, anh chỉ nhẹ nhàng dặn dò: “Hai tay ôm cho chắc vào, đừng để ngã xuống.”
Kiều Nại nghe lời nắm chặt lấy eo anh, đặt cả hai tay lên eo và ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
Hình như nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của Kiều Nại, Hình Sâm bổ sung thêm: “Em có thể ôm lấy tôi, vậy sẽ không quá mệt và cũng có thể thả lỏng người.”
Lời nói của anh rõ ràng là rất có lý, Kiều Nại từ việc dùng hai tay nắm lấy eo Hình Sâm thì chuyển sang dùng cánh tay ôm vòng lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn vừa lúc đặt ngay trên eo bụng của anh. Do thời tiết mùa hè rất nóng nên áo mặc cũng rất mỏng, bàn tay vừa đặt lên đã chạm vào một mặt không bằng phẳng, gồ ghề từng khối.
Kiều Nại trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, đưa tay sờ lên sờ xuống nhẹ nhàng, cho đến khi phía trước vang lên một tiếng ho nhẹ. Kiều Nại bị bắt quả tang tại trận thì lập tức ngây người ra.
Có vẻ như cô đã biết đó là cái gì rồi Orz.
Nghĩ đến bản thân mình không chỉ sờ trái sờ phải mà còn sờ trên sờ dưới, mặt cô đã đỏ lên.
Ý thức được điều này khiến cho Kiều Nại lại bắt đầu giả chết. Cô dán khuôn mặt đỏ bừng của mình vào lưng anh, chỉ muốn tự chôn mình xuống hố luôn.
[Chẹp, chắc chắn là sờ đến cơ bụng rồi]
[Giở trò, cảm giác này quá là tuyệt vời]
[**! Trắng trợn táo bạo **!]
[Nói về việc quyến rũ người khác, Hình Sâm anh quá hiểu]
[Cười chết tôi, CPU của Kiều Nại sắp cháy luôn rồi]
Năm phút sau, vườn hươu đã xuất hiện trước mắt. Đến khi chiếc xe đạp dừng lại, Kiều Nại mới nhận ra là mình đã đến nơi. Cô dùng tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt mình để tự làm mình tỉnh táo lại, rồi nhảy xuống đợi Hình Sâm đỗ xe xong mới cùng nhau đi vào.
Cô đứng bên đường như một cây nấm nhỏ, hơi cúi đầu nhìn xuống mũi chân và không hề nhúc nhích. Tất cả đều rơi vào trong mắt Hình Sâm, bao gồm cả những động tác nhỏ trước khi cô xuống xe, dường như ngay cả sợi tóc cũng toát ra vẻ đáng yêu khiến lòng người tan chảy.
Anh cũng nhanh chóng đỗ xe xong. Hai người cùng nhau đi vào vườn hươu, từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của những khách mời khác. Khi nhìn thấy Hình Sâm và Kiều Nại đến, họ lập tức vẫy tay gọi hai người lại.
Nguyễn Ti Anh: “Nại Nại! Mau đến đây cho hươu cao cổ ăn này!”
Kiều Nại: “Tới đây! Tới đây!”
Sầm Lâm Vũ: “Sao giờ hai người mới đến, chúng tôi sắp cho ăn xong luôn rồi.”
Kiều Nại chạy về phía tiếng gọi, nhận một cành cây vừa to vừa dài từ tay nhân viên. Lá cây trên cành rất lớn, cách ăn của hươu cao cổ cũng rất mạnh bạo. Khi thấy cành cây được đưa đến, chúng há miệng cắn lá rồi giật xuống, thậm chí còn có con hươu cao cổ thể hiện kỹ năng “tước lá” , cắn lá từ giữa cành rồi một hơi tước hết cả lá xuống, thực sự ăn rất ngon miệng.
Cho nên khi nhìn thấy chiếc lá đầu tiên bị hươu cao cổ ăn, Kiều Nại đã cảm thấy hài lòng thực sự, chỉ là sức mạnh của hươu cao cổ có vẻ hơi... lớn một chút đấy chứ nhỉ?
Và rồi, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, chưa kịp để Kiều Nại nhận ra có gì không ổn thì cả người cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, ồ la! Trực tiếp cất cánh bay lên!
Kiều Nại: OvO?
Khoảnh khắc đôi chân rời khỏi mặt đất, Kiều Nại vẫn còn ngơ ngác, những khách mời khác bên cạnh cũng sốc đến mức đứng hình tại chỗ.
Sầm Lâm Vũ càng nói năng lộn xộn: “Cứu cứu cứu cứu!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Kiều Nại đã được một người ôm trọn từ phía sau. Bên tai cô cũng vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng điệu vốn luôn điềm tĩnh ấy giờ lại nghe có vẻ hơi sốt ruột: “Buông tay ra.”
Hóa ra là hươu cao cổ khi cắn lá đã cắn luôn cả cành cây, kết quả là kéo mãi không kéo được nên càng lúc càng dùng sức, khiến cho Kiều Nại đang cầm cành cây rất chắc chắn cũng bị kéo bay lên.
May mắn chỉ là một phen sợ bóng sợ gió, Kiều Nại nghe lời Hình Sâm, lập tức buông tay khỏi cành cây, người cũng được Hình Sâm nhẹ nhàng ôm xuống. Khoảnh khắc đôi chân chạm đất, cùng với cảm giác tin tưởng vững vàng, cô chợt cảm nhận được có ai đó đang nhẹ nhàng v.uốt ve đầu mình.
Hình Sâm: “Bị dọa sợ rồi à?”
Cả người Kiều Nại đều chôn trong lòng Hình Sâm, cô chớp chớp đôi mắt sáng ngời rồi khe khẽ lắc đầu.
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.