Các khách mời lần lượt bỏ chạy, trong chốc lát tình huống trở nên rất hỗn loạn. Nhóm quay phim flycam phấn khởi đuổi theo trên không trung, suýt nữa thì xảy ra xô xát. Góc nhìn của phòng livestream cũng lung lay hai cái theo, may mắn là mọi thứ đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Khi hoàn hồn lại mới nhận ra trong số nhiều khách mời như vậy, ngoại trừ Kiều Nại và Hình Sâm chạy trốn đầu tiên thì nhân viên lại đang chạy ở vị trí thứ hai, phía sau cũng không ngừng đuổi theo. Những khách mời bị bỏ lại một khoảng rất xa cũng đều tức đến bật cười.
Các khách mời: Đã nói lần đó chỉ bị đau bụng mà? Anh chạy cái gì chứ!
Sầm Lâm Vũ: “Đáng giận! Quá âm hiểm!”
Triệu An Kha: “Lúc chạy thì cố gắng ít nói lại, sẽ sốc hông đấy.”
Nguyễn Ti Anh: “Tôi còn chưa sốc hông đã thấy sắp chạy không nổi rồi…”
Từ Giai Mạn: “Gáng lên, sắp gặp đội Nại Nại rồi!”
Triệu An Kha: “Cô nhìn lầm rồi, đó là nhân viên, đám Kiều Nại đã chạy đi từ lâu rồi.”
Sầm Lâm Vũ: “Phụt–”
Mém tí nữa đã phun ra một ngụm máu già, tóm lại là rất tức giận.
[Nhân viên làm việc: Không thể tin được, cựu vận động viên 100m chuyên nghiệp]
[Kiều Nại: Mọi người, ngại quá, tôi bay trước một bước!]
[Cười chết, cô ấy cũng không cần chạy, trực tiếp bị Hình Sâm ôm bay lên]
Chuyện đột ngột xảy ra, một giây trước Kiều Nại còn đang nói chuyện, giây tiếp theo cô đã bị Hình Sâm ôm lấy. Trọng tâm không vững khiến cô vô thức ôm lấy cổ anh, bên tai truyền đến gió gào thét, có thể thấy được lúc đó Hình Sâm chạy nhanh đến mức nào.
Vốn dĩ Kiều Nại muốn kêu Hình Sâm thả cô xuống, cô yên lặng cảm nhận tốc độ một chút, cảm thấy không nên cản trở thì tốt hơn. Cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn những người khác cách mình càng ngày càng xa, dần dần biến thành mấy chấm đen nhỏ.
Nhưng nhanh chóng trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là nhân viên làm việc kia!
Khi hai người nhìn nhau, hai mắt Kiều Nại sáng ngời. Cô có cảm giác như đang nhìn thấy đồng hương, vươn tay ra vui vẻ chào hỏi anh.
Vốn dĩ cảm thấy bản thân đã chạy rất nhanh rồi nhưng khi nhận ra có người thậm chí còn không cần chạy, ngay phía trước mình nhân viên công tác:...?
[Kiều Nại: Xin chào! Trông cậu có vẻ mệt lắm nhỉ?]
[Nhân viên: Đây là hack game sao?]
[Hehehe, chồng trước tôi hack đấy (đầu chó)]
Vài phút sau, cuộc truy đuổi kết thúc. Mọi người hoàn toàn chạy ra khỏi địa bàn của hà mã và hướng đến điểm dừng tiếp theo, đi tới khu vực của khỉ đột mới dừng lại.
Vườn bách thú có diện tích rất lớn, các vị khách mời chạy đến mức thở hồng hộc cuối cùng cũng tụ hợp lại với Kiều Nại, Hình Sâm và nhân viên.
So với mặt và cổ của mấy vị khách phía sau đều đỏ hết lên thì thoạt nhìn Hình Sâm lại không có gì khác thường, mà Kiều Nại lại càng không mệt mỏi. Thấy mọi người đến, cô còn chia cho mọi người một ít nước.
Khách mời vốn có chút bực bội nhưng trong giây lát cũng không biết phải nói gì. Thật ra họ vốn không cần phải chạy lâu như vậy nhưng người phía trước không hề dừng lại mà cứ chạy tiếp nên họ cũng đuổi theo, kết quả theo mãi lại biến thành như hiện giờ.
Sau đó, mọi người đứng ở trước ghế dài ven đường trong vườn một hồi, nghỉ cho đỡ mệt mới ngồi xuống bắt đầu uống nước.
Ba nhóm khách mời chia nhau ra ngồi trên ba cái ghế, Sầm Lâm Vũ vừa ngồi xuống thì không muốn cử động nữa, anh ấy nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích.
Từ Giai Mạn sợ anh ấy tắt thở rồi nên cứ nhìn chằm chằm anh ấy một lúc lâu, sau đó không nhịn được lay mạnh anh ấy dậy.
Sau khi Sầm Lâm Vũ bị lay cho tỉnh táo thì theo bản năng nhích lại gần ngồi chung với Từ Giai Mạn. Thái độ đeo bám và cảm giác yếu ớt đấy khiến Từ Giai Mạn không nỡ từ chối cũng bắt chước tư thế của anh ấy, ngồi gần lại.
Cùng lúc đó, Nguyễn Ti Anh cũng ngửa đầu tựa vào ghế, cầm trong tay một chai nước nhưng vặn hai cái mà vẫn không mở ra được. Cô ta thực sự hết sức nên đưa nước qua cho Triệu An Kha, mà Triệu An Kha trực tiếp đem nước mình vừa mở qua vẫn chưa uống cho cô ta, hai người cũng không nói lời nào bắt đầu uống nước ừng ực, nhìn ra được họ đang rất mệt mỏi.
Kiều Nại vừa mới chia nước cho các khách mời xong, quay lại đang chuẩn bị ngồi xuống thì nhận ra không có bình nước bên cạnh Hình Sâm, cô tưởng rằng do mình quên chia nước cho anh nhưng ngẫm lại mới thấy hơi lạ, họ là người lấy nước đầu tiên mà nhỉ? Bối rối nhìn xung quanh Hình Sâm tìm kiếm.
Kết quả chưa đợi tìm được bình nước thì đã bị Hình Sâm kéo lại, anh hỏi: “Em đang tìm cái gì vậy?”
Kiều Nại ngước mắt: “Tôi đang tìm nước, vừa rồi tôi không đưa nước cho anh sao?”
[Đồ ngốc Nại Nại, anh ấy uống hết nước từ lâu rồi]
[Bình nước nằm trong thùng rác luôn rồi!]
[Hahaha, Sâm Sâm uống cũng nhanh quá đi]