Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 163:




Bởi vì Hình Sâm đã tìm thấy được đạo cụ nên anh quyết định đổi sang xe tham quan. Ngược lại, Sầm Lâm Vũ lại phải đi xe đạp.
Sau khi xem xong bức ảnh, Kiều Nại lập tức bước lên xe, còn Hình Sâm thì nhanh chóng theo sát phía sau cô.
Ở phía bên này, Sầm Lâm Vũ vừa mới đi đến trước chiếc xe đạp, quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng hai người họ đâu. Anh ấy không khỏi thở dài, cảm thấy có phần tiếc nuối. Dĩ nhiên, không phải anh ấy đang tiếc người mà là đang tiếc cho chiếc xe.
Sầm Lâm Vũ: “Hầy…”
Nhớ lại những ngày từng ngồi trên xe tham quan Orz.
Từ Giai Mạn nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của anh ấy là đã biết ngay anh ấy đang nghĩ gì trong lòng. Có phải là cảm thấy chở cô ấy quá mệt rồi?
Cô ấy đề nghị: “Hay là, để tôi đạp xe cho?”
Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của Sầm Lâm Vũ không phải là vui mừng mà là cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ấy thử dò xét: “Như vậy không ổn lắm đâu …”
Từ Giai Mạn khoanh tay trước ngực: “Có gì mà không ổn? Đến lúc đó, tôi sẽ đạp phía trước, còn anh chỉ cần theo sau. Như thế sẽ vui lắm đấy.”
[Ha ha ha, Mạn Mạn sáng tạo quá!]
[Rất sáng tạo, chỉ có điều có vẻ hơi tốn sức.]
Toàn bộ biểu cảm của Sầm Lâm Vũ suýt chút nữa thì như nứt ra, nhưng anh ấy phản ứng rất nhanh: “Mạn Mạn, vẫn nên để tôi đạp xe đi! Em ngồi phía sau chẳng phải rất ổn sao? Em cũng nhẹ mà, chở em chẳng có gì khó!”
Nói xong, Sầm Lâm Vũ liền hăm hở nhảy lên xe, trông đầy vẻ quyết tâm. Dù sao thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt* , có xe để đi vẫn tốt hơn là phải chạy theo phía sau, đúng không?
* Nguyên văn 识时务者为俊杰: chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân. 
Thấy vậy, Từ Giai Mạn cũng không trêu chọc anh ấy nữa, nhảy lên yên sau ngồi. Trong khi đó, hai người Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha vừa chứng kiến hết trò hề này, đang cười tươi thích thú nhưng không ngờ lại bị phát hiện. Sầm Lâm Vũ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai người họ đang chăm chú hóng chuyện của mình! Anh ấy lập tức thấy tức đến bật cười.
Sầm Lâm Vũ: “Không phải chứ, hai người đang nhìn gì vậy?”
Bị hỏi thế, hai người họ vẫn chẳng giống vẻ như đang lúng túng mà chỉ thấy Nguyễn Ti Anh vỗ nhẹ vai Triệu An Kha, rồi chiếc xe máy điện từ từ lăn bánh. Khi đi ngang qua trước mặt Sầm Lâm Vũ, Nguyễn Ti Anh suy nghĩ một chút, rồi để lại một câu: “Nhìn anh thì sao?”
Sầm Lâm Vũ: “??? Giai Mạn, em nhìn cô ấy kìa!”
[Sao bạn còn làm bộ đáng yêu thế (đầu chó)]
[Tôi thật sự sắp bị các bạn làm cho cười chết mất rồi.]
Nghe vậy, Từ Giai Mạn cũng nhân cơ hội này vỗ nhẹ lên vai Sầm Lâm Vũ, cười khẽ và nói: “Được rồi, được rồi, ngoan nào, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Sầm Lâm Vũ cũng chỉ còn cách đáp ứng và khởi hành, vừa lầm bầm: “Sao trước đây tôi không nhận ra hai người này cũng thích tọc mạch như vậy nhỉ?”
Tuy nhiên, điều tồi tệ hơn vẫn còn đang ở phía sau. Dù Sầm Lâm Vũ đi nhanh hay chậm, chiếc xe điện nhỏ của Triệu An Kha vẫn dễ dàng dẫn đầu, luôn giữ khoảng cách ổn định và vượt lên trước anh ấy.
Như người ta thường nói, trước có Hình Sâm, sau có Triệu An Kha, cả hai đều chèn ép xe của anh ấy đến mức không còn đường thoát, vừa khiến người ta tức giận lại vừa khó chịu.
Sầm Lâm Vũ: Các người đúng là những người anh em tốt của tôi đấy :)
[Ha ha ha, tôi đã biết là sẽ như vậy mà]
[Ai bảo trước đây anh tỏ ra kiêu ngạo như thế]
[Làm người bước vào xã hội, sớm muộn gì cũng phải trả giá!]
So với bầu không khí vui vẻ của hai nhóm khách mời này, chiếc xe tham quan đã khởi hành từ sớm lại mang vẻ yên tĩnh lạ lùng.
Kiều Nại dựa người vào ghế, đôi mắt tròn xoe của cô thỉnh thoảng liếc nhìn phía trước, nhìn sang trái, nhưng hoàn toàn không nhìn về phía Hình Sâm ở bên phải. Khuôn mặt trắng trẻo của cô cũng có vẻ hơi bực bội.
Ngược lại, Hình Sâm kể từ lúc ngồi lên xe đã liên tục quan sát Kiều Nại. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng đến mức khiến Kiều Nại ngay lập tức mất hết khí thế, trở nên ủ rũ, xen lẫn thêm chút bối rối: “Không có gì đâu…”
Thực ra, Kiều Nại cũng không biết mình đang ở trong tình huống như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hình Sâm vừa cười mình là cô lại muốn tìm một cái hố để chui xuống. Trước đây rõ ràng cô không như thế, chuyện này cũng chẳng phải việc lớn lao gì, cùng lắm chỉ là hơi mất mặt chút thôi QvQ.
Về điều này, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt. Cư dân mạng nhìn nhận rõ ràng hơn nhiều so với Kiều Nại.
[Các chị em ơi, đây là một dấu hiệu tốt đấy]
[Phản ứng dây chuyền tất yếu khi bạn quan tâm đến một người]
[Bé cưng Nại Nại tự mình suy nghĩ lung tung thế này thật đáng yêu quá]
Nhìn hàng mi cong vút của Kiều Nại cứ chớp chớp không ngừng, càng chớp càng hạ thấp xuống, cảnh tượng này làm cho trái tim của Hình Sâm cũng mềm nhũn theo. Anh trầm giọng nói: “Tôi sai rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.