Kiều Nại thấy kỳ lạ thì lại gần nhìn thoáng một cái: “Ngón tay anh bị làm sao vậy?”
Nghe vậy, Hình Sâm, lúc đầu đang cầm iPad, hơi nghiêng tay và giấu dưới iPad, nhưng hành động đó lại càng giống như cố gắng giấu đầu lòi đuôi.
Hình Sâm: “Không có gì.”
Có vẻ như anh còn muốn che giấu nhưng đã bị Kiều Nại bắt được, cô nắm tay anh thấy ngón cái bị sưng đỏ.
Kiều Nại đã rất quen với mấy loại dấu hiệu này, khi cô mới bắt đầu học nấu ăn còn không quen nên cũng thường xuyên bị bỏng.
Cô không do dự mà lập tức nói thẳng với Hình Sâm: “Đây là bị bỏng, đã rửa bằng nước lạnh rồi đúng không?”
Hình Sâm không thay đổi sắc mặt chỉ “ừm” một tiếng.
Nhưng dù thế nào Kiều Nại cũng không thấy giống như đã được xử lý, cô ngẩng đầu lên nghi ngờ: “Thật không?”
Đối diện với đôi mắt trong veo của cô, Hình Sâm hít một hơi, cuối cùng thừa nhận: “... Chưa rửa.”
Kiều Nại nhìn có vẻ hơi giận nhưng không nổi nóng, cô chỉ lặng lẽ đứng dậy đi lấy hộp thuốc.
Cũng may chỉ hơi sưng đỏ tuy không nghiêm trọng nhưng nhất định vẫn đau.
Thấy Kiều nại không nói mà chỉ lặng lẽ bắt đầu xử lý vết bỏng trên ngón tay mình, Hình Sâm hơi rũ mắt, cảm thấy trong lòng thêm phần mềm lòng.
Anh nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: “Giận rồi?”
Kiều Nại: “Không có.”
Câu trả lời quen thuộc này khiến người khác bật cười bởi vì Hình Sâm cũng vừa mới nói như thế.
Anh cố gắng biện minh cho bản thân: “Thực ra cũng không có gì, nó sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Tôi không phải kiểu ngôi sao mà vết thương nhỏ trên tay cũng đòi hỏi chăm sóc, không cần đến bệnh viện miệng vết thương cũng tự khép lại.”
Nhưng rõ ràng Kiều Nại không chỉ quan tâm đến điều đó, cô hỏi: “Vậy anh có đau không?”
Hình Sâm lặng lẽ tiến sát lại một chút: “Cơn đau này so với một số chuyện khác cũng chỉ là sự nhỏ bé không đáng phải kể đến.”
Kiều Nại không đồng tình với lời anh vừa nói: “Phải biết đối xử tốt với chính mình, phải có trách nhiệm với bản thân.”
Bôi thuốc xong, cô nắm tay Hình Sâm xem xét nhắc anh chú ý không để thuốc mỡ bị trôi mất.
Kết quả là vừa quay lại cô đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, một tay của Hình Sâm đã bất giác ôm cô vào lòng.
Trong mắt anh đều là hình bóng của cô, anh để cằm lên vai cô nhẹ nhàng dựa vào ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Kiều Nại hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ đến việc Hình Sâm vì làm bữa sáng cho mình nên mới bị bỏng, cô vẫn không nhịn được mà xoa đầu anh.
[Cục cưng Nại Nại và cách chăm sóc của cô ấy.]
[Ngày càng đáng yêu.]
Sau khoảng thời gian vui vẻ hai ngày thì cũng đã đến ngày phải lên đường.
Vào ngày kết thúc kỳ nghỉ, các khách mời tách ra rồi cũng đường ai nấy đi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chương trình phát sóng trực tiếp mà mọi người phải tự mình khởi hành, trước đó trên đường đều là hai người hoặc tất cả mọi người cùng đi với nhau.
Nhưng điều này không có nghĩa là mọi người phải chiến đấu một mình, các khách mời vẫn sẽ theo nhóm hai người một. Khi bắt đầu, các khách mời sẽ được đưa đến các vị trí khác nhau trong khu phố cổ. Trong thời gian đó, họ phải hoàn thành các nhiệm vụ của nhân vật rồi mới được tự do hành động và tìm kiếm cộng sự của mình. Rồi họ phải tìm cách hội tụ với nhau, cùng nhau tìm kiếm viên dạ linh châu được cho là chứa đựng sức mạnh ma thuật nào đó trong truyền thuyết.
Trong khi các khách mời đi thay trang phục và trang điểm, phòng livestream vẫn phát trực tiếp cảnh quan trong khu phố cổ. Người đi qua đi lại đông đúc, có thể thấy ê kíp chương trình đã chi một số tiền lớn để có thể mời rất nhiều người và làm khung cảnh trở nên nhộn nhịp hơn.
Một giờ sau, các khách mời lần lượt chuẩn bị xong đến khu phố cổ, camera trong lúc livestream cũng lần lượt chuyển qua các cảnh. Do trước đó không biết danh tính của các khách mời là gì nên khán giả đều rất mong chờ.
Cảnh mở đầu của buổi phát sóng là một tòa nhà lớn trang trí rực rỡ tươi vui, ngay sau đó nghe thấy được những cuộc đối thoại của người qua đường.
“Nghe nói chưa? Hôm nay thiên kim nhà họ Nguyễn sẽ ném tú cầu để chọn chồng đấy!”
“Nguyễn lão gia là thương gia giàu có bậc nhất ở đây, nếu ai bắt được tú cầu thì sau này sẽ phát đạt lắm nhỉ!”
“Nhưng sao tôi nhớ Nguyễn tiểu thư đã có người trong lòng rồi mà? Tú cầu này chắc chỉ là hình thức thôi.”
“Xì, người trong lòng cái quái gì! Chẳng qua chỉ là một tên du côn giang hồ, Nguyễn lão gia sao có thể gả con gái mình cho loại rác rưởi đó, chứ không thì sao lại tổ chức tuyển chồng ở đây?”
Chỉ vài câu đối thoại đã làm rõ tình hình, khán giả ngay lập tức hiểu ra.
[Tôi hiểu rồi, nhân vật của Nguyễn Ti Anh là thiên kim nhà họ Nguyễn đang ném tú cầu]
[Vậy thì Triệu An Kha rất có khả năng là tên du côn đang muốn cướp tú cầu kia]
[Thú vị thật đấy, một cặp tình nhân bị chia rẽ, liệu họ có bỏ trốn không nhỉ? Thật tò mò quá đi mất!]