Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 180:




Rõ ràng Kiều Nại đứng ở một vị trí khuất rất xa, nhưng ống kính chỉ quét từ trên xuống dưới một lần là các cư dân mạng đã phát hiện ra cô trong số vô vàn các vũ nữ.
Chính Kiều Nại là người chọn vị trí này. Nhiệm vụ của cô là múa ba điệu múa theo đoàn biểu diễn. Sợ xảy ra cốt truyện kịch tính gì nên cô mới cố ý chọn một chỗ xa như thế, nghĩ rằng còn có thể trộm lười nhác một chút, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn không đơn giản như những gì đã nghĩ.
Ánh mắt của đội trưởng vũ đoàn trông rất đanh đá chua ngoa, chỉ mới múa điệu múa đầu tiên một lát mà hắn ta đã chú ý tới Kiều Nại, còn lên tiếng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Sao trước kia không phát hiện ra vũ nữ xuất sắc như thế?”
[Bởi vì hôm nay vũ nữ này mới đến đây mà! Sao mà phát hiện được chứ!]
[Cười chết mất, tôi biết ngay thể nào cũng bị phát hiện mà]
[Đã là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng lên thôi]
Kiều Nại lại không nhận ra điều này, vẫn một lòng một dạ đục nước béo cò, đắm chìm trong niềm vui nhảy múa làm cho đội trưởng cực kì tức giận.
Đội trưởng: “Người đứng cuối cùng ở hàng thứ tư, ta nói mà ngươi không nghe được à?”
Bởi vì đội trưởng đột nhiên nói to lên, vậy nên lần này Kiều Nại đã nghe thấy được, nhưng hiển nhiên là cô còn chưa kịp phản ứng lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như đang nghĩ đang yên đang lành sao lại gọi cô?
Ngay sau đó đội trưởng cầm một cây gậy lên, lập tức đi tới trước mặt Kiều Nại. Kiều Nại thì vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng bình luận đều hoảng sợ rồi.
[Đm, không lẽ định làm gì thật hả]
[Tôi xin phép khuyên nhủ anh tốt nhất là đừng động tay động chân]
[Người xinh đẹp như thế mà anh cũng xuống tay đánh được sao]
Sự thật chứng minh, đúng là không nỡ xuống tay đánh được. Đội trưởng vốn trông có vẻ rất hung dữ tàn nhẫn đi đến trước mặt Kiều Nại, thấy cô chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình thì đột nhiên không hiểu sao lại không cứng rắn được nữa.
Sau đó Kiều nại đã bị đội trưởng dẫn đến trước mặt toàn bộ vũ đoàn, ngay vị trí trung tâm. 
Đội trưởng: “Ta thấy ngươi vừa rồi múa khá tốt, sau này đứng múa ở đây đi.”
Kiều Nại: “...... Cảm ơn ngươi.”
[Nghe tôi nói này, cảm ơn anh, cảm ơn vì có anh]
[Kiều Nại: Chẳng bằng ngươi đánh ta một trận luôn đi]
[Ha ha ha, Nại Nại cạn lời luôn rồi]
Bên kia, ở cửa thành.
Hình Sâm khoác trên mình bộ quần áo gấm sang trọng, tóc đen được búi gọn lên, mũ vàng đai ngọc, anh tuấn điển trai trông đẹp như tiên.
[Hôm nay là ngày thị giác của tôi bị k.ích th.ích]
[Cổ trang đẹp quá đi mất!]
[Tôi li.ếm mờ cả màn hình rồi]
Trước mặt anh là một con ngựa Akhal-teke màu đen với bộ lông đen bóng, mạnh mẽ và khỏe khoắn, ngay cả những người không hiểu biết về ngựa cũng có thể nhận ra sự nổi bật của con ngựa này.
Đặc biệt là khi thấy sự tương tác thân thiết giữa Hình Sâm và con ngựa, hầu như mọi người đều đoán đây có thể là ngựa của chính Hình Sâm.
[Lần đầu tiên thấy một con ngựa ngầu đến vậy]
[Nhìn như là một con ngựa Akhal-Teke thuần chủng]
[Con ngựa này không có vài trăm ngàn tệ thì không mua nổi đâu]
[Vài trăm ngàn tệ á? Bạn gì ơi thế là ít quá rồi]
Đi theo phía sau Hình Sâm là một đội lính canh cổng thành nghiêm túc. Với tư cách là tướng quân bảo vệ thành cổ, anh đang bắt đầu cuộc đi tuần hàng ngày của mình.
Xoay người lên ngựa, hành động tiêu sái gọn ghẽ, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng lại khiến người ta vô cùng áp lực, toàn thân toát ra khí chất quý phái không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng gọi một câu: “Đi.”
Tay anh kéo dây cương, Hình Sâm cưỡi ngựa Akhal-teke khởi hành. Vì lượng người trên đường đang quá đông nên Hình Sâm chỉ có thể điều khiển ngựa đi chậm rãi. Trên đường đi, anh đã thấy Nguyễn Ti Anh ném tú cầu tìm chồng, còn thấy cả Sầm Lâm Vũ ăn xin, cơ bản đã gặp khá nhiều người nhưng không thấy Kiều Nại đâu cả.
Theo lý mà nói, với thân phận của anh thì việc tìm người sẽ dễ hơn, nhưng Kiều Nại đang ở đâu?
Cho đến khi trông thấy một nhóm vũ công Tây Vực biểu diễn bên đường từ phía xa, anh lập tức nhận ra Kiều Nại đang đứng ở vị trí trung tâm. Vòng eo thon gọn, dáng múa linh động, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của cô đều toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Khoảnh khắc này, dường như ngay cả hơi thở cũng phải dừng lại.
[A a a! Thấy rồi, anh ấy thấy rồi!]
[Sâm Sâm à cuối cùng anh cũng tìm thấy Nại Nại rồi!]
[Cảm giác như linh hồn của Hình Sâm sắp bị hút đi rồi]
Lúc này, Kiều Nại đã nhảy đến điệu múa thứ ba. Dù cô chưa thấy Hình Sâm, nhưng chỉ cần hoàn thành điệu múa này là có thể tự do hành động, nhưng không ngờ chương trình lại bắt đầu gây sự.
Điệu múa thứ ba còn chưa được múa xong thì trong đám đông bỗng nhiên có một tên công tử ăn chơi trác táng nhảy ra.
“Ôi, mỹ nhân từ đâu đến vậy? Múa lâu như thế không mệt sao? Hay là đi theo bản công tử để hưởng thụ vinh hoa phú quý đi!”
Đoàn múa vốn có trật tự ngay lập tức bị phân tán, đội trưởng còn trông có vẻ đang cố gắng ngăn cản, cho đến khi một thỏi bạc lớn được nhét vào tay hắn ta. Tên công tử ăn chơi trác táng kia thế là không bị ai cản trở nữa, lập tức thẳng tiến về phía Kiều Nại.
Bàn tay của gã sắp chạm vào khuôn mặt xinh xắn của Kiều Nại, chỉ còn cách vài phân.
Ngay sau đó, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát vào cổ tên công tử ăn chơi trác táng.
Giọng nói của Hình Sâm trầm thấp tràn đầy nguy hiểm: “Ngươi muốn chết à?” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.