Trước bao con mắt dõi theo, ông Nguyễn dù có muốn nuốt lời cũng không thể, đành để Nguyễn Ti Anh xuống lầu đoàn tụ với người yêu.
Nhìn vẻ kích động của Nguyễn Ti Anh, cư dân mạng bày tỏ sự thấu hiểu.
[Cuối cùng cũng hiểu vì sao Ti Anh thích Triệu An Kha rồi]
[Triệu An Kha thực sự đẹp trai không ai địch nổi trong khoản này]
[Cưới luôn đi, đã bắt được tú cầu thì kết hôn ngay thôi]
Cũng đứng xem từ đầu đến cuối, Kiều Nại ở hàng ghế đầu tiên đang vừa xem vừa ăn dưa, hoàn toàn không phát hiện ra có người đã nhìn cô từ phía sau rất lâu.
Hình Sâm khẽ cúi người, ghé sát hỏi: “Đẹp trai lắm à?”
Kiều Nại: “Ừ ừ.”
Rồi ngay sau đó, má cô bị anh bóp nhẹ một cái.
Hình Sâm thở dài: “Đồ vô ơn bội nghĩa.”
Kiều Nại cười hì hì: “Anh cũng đẹp trai lắm, ai cũng đẹp trai!”
Người khác có thể sẽ bỏ qua lời cô, nhưng Hình Sâm thì lại nghiêm túc đến lạ. Anh thẳng thắn: “Không có “ai cũng đẹp trai”, em chỉ được chọn một.”
[Ghen rồi, nhìn mà xem, chua lòi ra luôn, định mở tiệm bán giấm à]
[Hình Sâm chắc sắp khắc câu “không cho phép em khen đàn ông khác” lên mặt mất thôi]
[Tha thứ cho cô ấy đi, Nại Nại chỉ phạm phải lỗi mà tất cả phụ nữ đều mắc phải thôi (icon đầu chó)]
Kiều Nại nhất thời cũng không rõ Hình Sâm đang nghiêm túc hay chỉ đùa, nhưng suy nghĩ của cô lại rất đơn giản: “Chọn cái gì chứ?”
Cô tựa trán vào ngực anh, như thể xấu hổ lẩm bẩm: “Rõ ràng chỉ có mình anh.”
Nói xong, Kiều Nại bỗng cảm thấy tự tin hẳn lên, giọng đầy quyết đoán: “Người khác có đẹp trai thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến tôi - Kiều Nại!”
Hình Sâm nghe rất nghiêm túc, gật đầu đồng ý: “Em nói đúng, tôi sẽ nhớ.”
Dòng bình luận bỗng bật cười phì phì, rồi chợt khựng lại.
[Đợi đã, sao tự dưng tôi thấy có gì đó không đúng nhỉ?]
[Nghe thế này giống như hai người đang tỏ tình với nhau vậy?]
Dù bên ngoài có ồn ào thế nào, nhưng trong mắt họ chỉ có hình bóng nhau.
Hình Sâm không rời mắt khỏi Kiều Nại, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má cô ra sau tai, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, xung quanh anh toát lên vẻ vui sướng và hài lòng không thể che giấu.
Các bình luận trên màn hình dần dần nhận ra, cũng khiến lòng người xao xuyến.
[Có ai giờ mới hiểu ra không?]
[Bỗng nhận ra kẻ hề chính là mình!]
[Anh ấy đâu có ghen, rõ ràng là đang đòi danh phận]
[Nói về việc theo đuổi vợ, núi cao lại có núi cao hơn!]
-
Trước cửa lầu hoa, Triệu An Kha bất ngờ đón lấy Nguyễn Ti Anh đang lao về phía mình, xung quanh người đi đường cũng đều hào hứng ra mặt.
“Bái đường! Bái đường! Bái đường!”
Con người không thể lúc nào cũng giữ lý trí, đôi khi cũng có những lúc mất kiểm soát, huống chi là vào thời khắc này.
Thấy Nguyễn Ti Anh mặc áo cưới đỏ rực, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, trái tim Triệu An Kha cũng đập ngày càng nhanh, lúc ấy, anh ấy như thể đã bỏ qua hết mọi điều, chỉ một lòng bế cô lên, bước nhanh về phía lầu hoa, trông thật sự như đang chuẩn bị kết hôn, đến mức các bình luận cũng sôi sục theo.
[Aaa! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Mau mang máy thở tới!]
[Đây rốt cuộc là nhập vai quá sâu, hay giả thành thật vậy?]
[Diễn với chẳng diễn gì chứ, tôi thấy là thật sự bộc lộ tình cảm!]
Bên kia Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha dần khuất xa. Hình Sâm cũng thu lại ánh nhìn, anh chậm rãi cưỡi ngựa đi tiếp cùng Kiều Nại.
Chớp mắt, cả thành cổ đã được họ đi khắp một vòng, tạo cảm giác vừa sôi động vừa phồn hoa, khắp nơi đều đông đúc, Kiều Nại và Hình Sâm cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức hữu ích.
Thành cổ này sở dĩ trường tồn là nhờ có một ngôi đền thờ thần ở bên trong. Trong đền có một cây thần rất linh nghiệm, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, mọi ước nguyện đều sẽ thành hiện thực, và không cần phải trả bất cứ giá nào, nhưng mỗi người chỉ có thể được đáp ứng một điều ước duy nhất.
Những chuyện thần kỳ thế này chắc chắn không thể tách rời khỏi viên dạ linh châu, hai người họ đã ghi lại địa chỉ của ngôi đền. Nhiệm vụ của Hình Sâm cũng đã hoàn thành từ lâu, đội quân theo sau cũng đã rút lui, nhưng vì là tướng quân bảo vệ thành, nên ngựa vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Hai người họ cưỡi ngựa hướng về phía ngôi đền để thăm dò tình hình, trong lúc đi ngang qua một lầu hoa, Kiều Nại đã thấy cảnh tượng lớn ở đây, lại nghĩ đến lần trước xem màn ném tú cầu tuyển phu, cô biết chắc chắn bên trong có khách mời!
Kiều Nại tò mò kéo nhẹ tay áo Hình Sâm, ra hiệu dừng lại, cô muốn xem một lúc.
Lần này, Hình Sâm cũng cảm thấy quen thuộc khi nhìn thấy lầu hoa này, anh vô thức nghĩ đến bộ trang phục của Sầm Lâm Vũ, lập tức gật đầu mà không hề do dự, dù sao thì cũng còn sớm, chi bằng xem diễn một lát.
[Cảm giác lần này Hình Sâm đã yên tâm hơn rất nhiều]
[+1, cũng phải nghĩ xem Lâm Vũ đã rút được thân phận gì]
[Sầm Lâm Vũ: Tre măng gần như bị các người vặt sạch rồi]
Lúc này, ăn mày vẫn là ăn mày, nhưng trước mặt Sầm Lâm Vũ là một đống bạc lớn, đúng vậy, Sầm Nữu Cổ Lộc Lâm Vũ đã kiếm được tiền!
Không phải chỉ là bán nghệ thôi sao! Xem thường ai thế! Ai mà không làm được cơ chứ!
Đúng vậy, khi Sầm Lâm Vũ không có một xu dính túi, anh ấy đã nghĩ ra cách quay lại nghề cũ của mình!