Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 186:




Tỳ nữ bị từ chối thì vô cùng khó hiểu: “Tại sao? Không lẽ ngươi thật sự có thể nhẫn tâm nhìn người mình thích chịu khổ ư? Nghe nói hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy bán nghệ, có những việc khi đã bắt đầu sẽ không thể quay đầu lại nữa.”
Câu này ngay lập tức khiến Sầm Lâm Vũ cảm thấy không vui: “Ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện không? Bán nghệ thì sao? Không phải ta cũng đang bán nghệ sao? Kiếm tiền bằng bản lĩnh sao lại không được quay đầu?”
Tỳ nữ bị phũ đến nỗi nhất thời không nói lên lời trông có vẻ còn muốn cãi lại nhưng bị quận chúa giơ tay cản lại.
Quận chúa hào hứng nói: “Được thôi, để ta xem kết quả của các ngươi sẽ ra sao.”
Sầm Lâm Vũ cảm thấy cạn lời: “Ngươi cũng rảnh thật đấy.”
Quận chúa: “...?”
Nghe vậy, Kiều Nại không nhịn được cười, nếu không phải nhờ Hình Sâm đỡ kịp chắc cô đã cười ngã khỏi lưng ngựa rồi.
Bình luận đầu tiên cũng xuất hiện, khi ở trong tình huống không phải đối đầu với các khách mời thì hóa ra Sầm Lâm Vũ lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy.
[Hahaha, không chịu nổi nữa, người ta cười đến dạng chân luôn rồi!]
[Quận chúa: NPC này tôi thật sự không diễn nổi nữa!]
[Tỳ nữ: Đạo diễn ơi, tôi thấy ông nên trả thêm tiền cho chúng tôi.]
Bị mất mặt, lần này quận chúa dứt khoát không rời đi nữa chỉ đứng ở bậc thềm trước quầy hàng chờ kết quả.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khiến Kiều Nại vừa tò mò vừa hồi hộp, Hình Sâm ở phía sau liền nắm lấy tay cô để cô phân tán sự chú ý. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, Kiều Nại cũng dần bình tĩnh lại. 
Rất nhanh, từ trên lầu hoa vang lên tiếng nhạc du dương. Màn biểu diễn của Từ Giai Mạn bắt đầu khi Sầm Lâm Vũ chưa kịp quyên góp đủ tiền. Kiều Nại chớp mắt, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Khi bà chủ hét lớn rằng buổi biểu diễn sắp bắt đầu, kêu gọi các quan khách vào vị trí. Sầm Lâm Vũ cũng thu dọn quầy hàng và trả tiền vé. Vừa định theo dòng người vào trong thì bị ai đó kéo lại, quay đầu thì thấy Kiều Nại và Hình Sâm.
Sầm Lâm Vũ: “...”
Sao hai người này vẫn chưa đi?
Kiều Nại thật thà: “Tiền của chúng tôi đều đưa cho anh hết rồi.”
Chuyện này Sầm Lâm Vũ biết, nhưng giờ là tình huống gì đây? Định đòi lại tiền à?
Khi Sầm Lâm Vũ vẫn còn mơ hồ chưa hiểu thì Kiều Nại đã kéo Hình Sâm vượt qua anh ấy vào bên trong trước, còn vui vẻ vẫy tay chào anh rồi ngay sau đó Sầm Lâm Vũ bị bà chủ tóm lại.
Bà chủ: “Trả tiền trả tiền! Không trả tiền thì không được vào!”
Sầm Lâm Vũ vừa định nói mình trả tiền rồi mà! Sau đó lại nghĩ tới hai người vừa mới vào kia, chà đúng người tốt, hóa ra họ đang chờ anh ấy ở đây :)
[Hahahaha, còn nghĩ cái gì đấy mau trả tiền đi]
[Tiền này trả là đúng rồi không có gì sai cả.]
[Đúng vậy, tất cả là nợ của anh với họ thôi.]
Không còn cách nào, anh ấy đành giải quyết nợ nần. Nhưng điều đó vẫn không thể cản Sầm Lâm Vũ tiến vào trong, may thay Kiều Nại cũng đã giữ chỗ cho anh ấy, vị trí cực tốt giúp Sầm Lâm Vũ chen vào hàng ghế đầu.
Khi Từ Giai Mạn xuất hiện đầy lộng lẫy trên sân khấu và bắt đầu biểu diễn, khung cảnh trở nên náo nhiệt chẳng khác nào một buổi hòa nhạc. Sầm Lâm Vũ càng cuồng nhiệt cổ vũ, cùng với Kiều Nại bên cạnh đang giơ tay phất cao khăn lụa, hai người cùng nhảy múa và hát theo mặt mũi đỏ hết cả, giống như những người hâm mộ trung thành đắm chìm vào trong những giai điệu. Thậm chí khi Từ Giai Mạn nhìn thấy còn tương tác với họ, khiến cả hai vui sướng như trúng số độc đắc.
Đối mặt với cảnh tượng này người ngơ ngác nhất không ai khác chính là quận chúa và tỳ nữ, đến cả phần bình luận cũng ngỡ ngàng. Ngay sau đó, tất cả cùng hòa nhịp theo, âm nhạc cuốn hút dòng cảm xúc của mỗi người.
[Aaaa! Nghe hay quá đi!]
[Người có mặt ở đó thật sự may mắn quá đi!]
[Hát lên! Cuồng nhiệt lên! Yeah yeah!]
Cả khung cảnh ngập tràn trong sự sôi động vô cùng náo nhiệt, chỉ riêng Hình Sâm đứng bên cạnh Kiều Nại vẫn điềm tĩnh như thể không cùng một thế giới, thế nhưng mọi người đã thấy anh như vậy nhiều lần đến mức đã quen thuộc với dáng vẻ này rồi.
Không biết đã qua bao lâu, Hình Sâm mới đưa Kiều Nại lẻn ra khỏi lầu hoa, người trước vẫn bình thản nhưng người sau rõ ràng còn chưa hết phấn khích, vẫn muốn ở lại. Nhưng có thể thấy tâm trạng của cả hai đều rất tốt.
Cho đến khi họ phát hiện ngựa đã biến mất…
Kiều Nại: OvO?
Con ngựa to như vậy của họ đâu rồi?
Hai người tìm xung quanh một vòng nhưng đến bóng của con ngựa đen cũng không thấy, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không còn.
Hình Sâm nhớ rõ mình vừa cột ngựa xong, con ngựa không thể tự dưng biến mất, chắc chắn là bị tổ chương trình bắt đi rồi, có lẽ vì không muốn họ cứ dùng ngựa để di chuyển.
[Hahaha, tổ chương trình đúng là sống chó!]
[Lợi dụng lúc khách mời không có mặt, dắt ngựa luôn rồi.]
[Đạo diễn không nhìn nổi cảnh khách mời được sống thoải mái.]
Thế là quãng đường tiếp theo họ chỉ có thể đi bộ, mà đi bộ cũng có cái lợi, thấy đồ mình thích thì cũng có thể mua dễ hơn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.