Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 187:




Chỉ vài phút trôi qua, trong tay trái của Kiều Nại đã có một cây kẹo hồ lô, tay phải cầm một cây kẹo bông gòn, còn tay của Hình Sâm cũng cầm đầy đồ ăn, nụ cười tươi trên mặt Kiều Nại cứ thế không ngừng.
[Cục cưng Nại Nại đi bộ cũng vui quá.]
[Hai tay cầm kẹo! Niềm vui nhân đôi.]
Qua một chặng đường đi ăn uống no nê, cuối cùng Kiều Nại và Hình Sâm cũng đến ngôi miếu. Chỉ vừa đứng gần ngoài cổng miếu mà chưa vào bên trong họ đã nhìn thấy một cây cổ thụ khổng lồ lấp lánh bắt mắt, trên cành treo đầy những tấm thẻ ước nguyện. Gió thổi qua, những tấm thẻ vang lên tiếng leng keng leng keng.
Sau đó, cả hai xếp hàng theo sau du khách để lấy thẻ ước nguyện. Bỗng nghe ai đó hỏi: “Thật sự là điều ước nào cũng có thể thành hiện thực sao?”
Người phát thẻ, đầy bí ẩn trả lời: “Thành tâm sẽ linh ứng.”
Thuận lợi lấy được thẻ ước nguyện, Kiều Nại và Hình Sâm cùng nhau đến dưới tàng cây nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện. Không ai biết họ ước gì, vì khi nói ra điều ước sẽ không linh ứng. Nhưng khi Kiều Nại mở mắt, cô thấy ánh mắt Hình Sâm đang chăm chú nhìn mình, dường như nghĩ tới điều ước khiến Kiều Nại khẽ mỉm cười ngọt ngào. Rồi Kiều Nại lại nhìn lên cây cổ thụ trước mặt. Có rất nhiều thẻ ước nguyện được treo ở đây ai ai cũng từng thành tâm cầu nguyện. Điều này tạo cho người ta một cảm giác mơ hồ rằng cây thần này thật sự rất linh thiêng. 
Cùng lúc đó, bình luận trực tiếp cũng tràn ngập những điều ước.
[Cầu mong đỗ đạt! Một lần định đoạt cho kỳ thi nghiên cứu sinh!]
[Cầu mong gia đình bình an, vui vẻ, khỏe mạnh!]
[Xin cây thần phù hộ, mong rằng Nại Sâm sẽ thành đôi]
Có lẽ là lần đầu tiên nhận được nhiều điều ước đến vậy, lá cây bắt đầu xào xạc như đang đáp lại.
Đột nhiên, Kiều Nại biết được viên Dạ Linh Châu ở đâu. Cô chớp mắt hai lần, thậm chí không dám tin vào điều mình vừa thấy. Và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chắc chắn cũng nhìn thấy điều đó.
Hình Sâm nhìn theo ánh mắt của Kiều Nại, phát hiện viên Dạ Linh Châu lấp lánh tỏa sáng đang được bày biện nằm ngay giữa các nhánh cây, vị trí khá rõ ràng, chỉ có điều hơi cao một chút.
[Trời đất, tìm thấy rồi à? Thật không đây?]
[Viên Dạ Linh Châu đặt chỗ này có hơi qua loa đấy.]
[Chắc không đơn giản thế chứ? Cẩn thận có bẫy.]
Lúc này, Kiều Nại đã khởi động cơ thể chuẩn bị sẵn sàng để leo lên cây. Nhưng ngay giây sau, cô đã bị Hình Sâm ôm xuống.
Kiều Nại ngửa đầu ra sau vừa định hỏi có chuyện gì, thì đột nhiên góc nhìn của cô thay đổi.
Vì lý do an toàn, Hình Sâm cảm thấy tốt hơn là anh nên bế Kiều Nại lên thay vì để cô leo cây.
Dù được Hình Sâm nhấc lên nhưng chiều cao vẫn không đủ. Cuối cùng, anh đặt Kiều Nại lên vai mình giữ cô rất vững khiến cư dân mạng sững sờ.
[Sâm Sâm thật sự là bạn trai có sức mạnh mẽ]
[Làm ơn, cái này quá men luôn !]
[Aaaa! Tôi thật sự yêu quá đi mất!]
Kiều Nại duỗi thẳng tay và cuối cùng cũng chạm tới: “Xong rồi! Tôi với được rồi!”
Giữa những lời khen ngợi trên bình luận trực tiếp, Hình Sâm nhẹ nhàng đặt Kiều Nại xuống đất an toàn. Sau khi hai người phối hợp, họ đã lấy được viên Dạ Linh Châu. Nhưng khi nụ cười chiến thắng vừa xuất hiện trên mặt, một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên.
[Giật cả mình, cái quái gì thế này.]
[Biết ngay là có bẫy mà.]
[Trời ơi, chạy mau!]
Bất thình lình, mọi người trong miếu dừng lại, nhìn Kiều Nại và Hình Sâm như thể họ là những tên tội phạm. Ai cũng cầm lấy bất kỳ vũ khí nào có thể và lao đến đuổi theo hai người.
Phản ứng của Hình Sâm cũng rất nhanh, anh nắm tay Kiều Nại và bắt đầu chạy, một màn trốn chạy sinh tử không kịp phòng ngừa bất ngờ bắt đầu.
Rời khỏi miếu, rẽ vào con phố nhưng người trong đền vẫn truy đuổi rất sát, khiến cả hai buộc phải tách ra ở một ngã rẽ.
May mắn là hầu hết mọi người đều đuổi theo Hình Sâm chỉ một nhóm nhỏ truy đuổi Kiều Nại. Vì không rõ bản đồ, cô đành lợi dụng đám đông để tạm che khuất tầm nhìn của nhóm truy đuổi. Sau đó dùng góc khuất để kéo dài khoảng cách, nhưng không hiệu quả lắm.
Khi Kiều Nại sắp hết hơi, một cánh tay bất ngờ vươn ra từ con hẻm và kéo cô vào trong, để lại những kẻ truy đuổi mất dấu.
Từ trạng thái căng thẳng, Kiều Nại dần thả lỏng. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc và ngẩng lên nhìn người vừa cứu mình, đôi mắt lập tức sáng rực. Quả nhiên là Hình Sâm.
Kiều Nại thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Sao anh tìm thấy tôi được?”
Hình Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Nại, vừa quan sát xung quanh vừa giúp cô bình tĩnh lại: “Tôi là tướng giữ thành, đã xem qua bản đồ trong thành.”
Sau khi tách khỏi Kiều Nại, Hình Sâm đã cắt đuôi những kẻ truy đuổi mình, rồi theo dõi động tĩnh bên phía cô, nhanh chóng vòng qua đây để cứu cô.
Thời điểm anh xuất hiện thật sự rất đúng lúc. Kiều Nại giơ ngón cái lên, sau đó mệt mỏi dựa vào lòng Hình Sâm, rõ ràng đã rất kiệt sức: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Hình Sâm nhớ lại cảnh trong đền vừa rồi: “Tôi nghĩ hình như không chỉ có một viên Dạ Linh Châu.”
Lời vừa dứt, tiếng cảnh báo quen thuộc lại vang lên rất đúng lúc, chỉ là không rõ nhóm nào đã lấy được Dạ Linh Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.