Nhìn các món ăn liên tục được bưng lên, cảm xúc các khách mời lẫn lộn, nhưng vì nhiệm vụ sắp tới họ vẫn ăn mà không biết mùi vị gì, mọi người cũng đưa ra một số suy đoán dựa trên kinh nghiệm tham gia các gameshow trước đây.
Nguyễn Ti Anh chắc chắn nói: “Thông thường bắt đầu xuất phát từ đây, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt lành.”
Sầm Lâm Vũ nói với giọng kỳ lạ: “Không phải là định hù dọa người chứ?”
Từ Giai Mạn run rẩy: "Sầm Lâm Vũ, anh thật đáng ghét."
Triệu An Kha bổ sung một câu: “Người như anh, trong phim trường không sống qua một đêm đâu.”
Sầm Lâm Vũ nở cười: “Chỉ đùa chút thôi, nhưng mà khả năng này thực sự rất cao.”
Kiều Nại cũng bị gợi lên sự tò mò: "Sẽ dọa người sao? Đại khái là hình thức như thế nào?"
Sâm Lâm Vũ thấy Kiều Nại lại không sợ, lập tức hứng thú nói với cô: "Thật ra cũng không tệ lắm đâu, tổ tiết mục còn có thể làm gì chúng ta chứ? Không lẽ lại ăn thịt chúng ta sao?."
Câu nói này đương nhiên đã bị tổ tiết mục nghe thấy, có thể nói đây là một lời khiêu khích, nếu thời gian trôi qua hai giờ sau, chắc chắn Sầm Lâm Vũ sẽ không dám nói những lời một cách nhẹ nhàng như vậy.
[ Xong rồi xong rồi, bây giờ tôi xem Vũ Vũ càng xem càng thấy anh ấy giống bia đỡ đạn! ]
[ Hahaha, Sầm Lâm Vũ hãy cẩn thận nha! Đến lúc đó đừng tự mình tìm đường chết! ]
[ Nại Nại nhớ tránh xa Vũ Vũ một chút! Cảm giác như anh ấy đã lâm vào tình thế nguy hiểm chỉ trong một sớm một chiều! Nếu tôi là người của tổ tiết mục, tôi nhất định sẽ hành anh ấy đầu tiên! ]
Nghe Sầm Lâm Vũ nói xong, Kiều Nại cảm thấy anh ấy nói cũng có lý, nhưng lại không nói cụ thể, lập tức gật gật đầu như thể hiểu mà không hiểu, khi vừa định hỏi thêm điều gì đó, thì đột nhiên trong chén của cô xuất hiện một chiếc chân cua hoàng đế đã được bóc vỏ.
Chân cua còn dài hơn ngón tay Kiều Nại, khoảng bằng hai ngón tay của cô và dày cỡ đó, khi nhìn thấy lập tức người không thể rời mắt, cầm đũa lên nhanh chóng gắp, cắn một miếng, cảm giác tươi ngon và chắc thịt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mãi cho đến khi ăn hết chân cua, Kiều Nại mới nhận ra rằng, chính mình thậm chí còn không biết nguồn gốc của chân cua đó, cũng không biết ai đã đặt nó lên đĩa của mình, có thể là đã để nhầm hay không?
Lại nghĩ đến việc còn chưa nói xong với Sầm Lâm Vũ, Kiều Nại định hỏi thêm, nhưng khi cô vừa quay đầu lại, trong bát đã xuất hiện thêm một chiếc chân cua khác, lần này cô nhìn rõ ràng đó là Hình Sâm - người ngồi bên phải cô - đã đặt vào.
Kiều Nại tò mò chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hình Sâm nói: "Tập trung ăn cơm đi, lát nữa sẽ không có gì để ăn nữa."
Kiều Nại: "...!"
Tuy rằng đồ ăn vô cùng phong phú nhưng mỗi phần lại không nhiều lắm, sau khi được nhắc nhở Kiều Nại lập tức mất đi ý định nói chuyện, cuối cùng cũng chỉ có ăn no mới có sức làm nhiệm vụ, lập tức chuyển qua chế độ ăn uống!
Nhìn Kiều Nại ngoan ngoãn vùi đầu ăn xong thịt cua, Hình Sâm lại thong thả cầm kéo chậm rãi tách chiếc chân cua thứ ba, thủ pháp tuy xa lạ nhưng lại cực kỳ vững vàng, ngón tay thon dài trắng nõn trông rất cảnh đẹp ý vui.
[ Hehehe, quả nhiên người lớn lên đẹp trai thì làm cái gì cũng đẹp mắt! ]
[ Chỉ cần có một chiếc chân cua đã có thể thu hút được hoàn toàn sự chú ý của Nại Nại OwO ]
[ Đây là Sâm Sâm ăn giấm sao? Vì ngăn Nại Nại nói chuyện với Vũ Vũ, lập tức bắt đầu tấn công bằng chân cua! Lần tiếp tế này quả thực rất tuyệt vời! ]
Nửa tiếng sau, các khách mời đã hăng hái ăn xong, tổ chương trình cuối cùng cũng tiết lộ bí mật cho mọi người, vì các khách mời sau khi gặp mặt rất hợp nhau nên tổ chương trình chuẩn bị đưa mọi người đi trải nghiệm một ngôi nhà ma không kinh dị, để k.ích thích cảm xúc.
Những lời này bất kỳ ai nghe cũng đều mơ hồ, thế nào gọi là ngôi nhà ma không kinh dị? Dù nghe thế nào cũng cảm thấy không hề đáng tin.
Điều đáng nói chính là lần này các khách mời không còn xuất phát riêng lẻ nữa, tổ chương trình đặc biệt thuê một chiếc xe buýt nhỏ, mọi người lần lượt theo thứ tự lên xe và ngồi thành từng cặp, Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ ngồi ở hàng ghế bên trái, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha ngồi ở hàng ghế bên phải song song, Kiều Nại và Hình Sâm ngồi ở phía sau.
Lúc mọi người vừa mới lên xe, trời đã có chút tối, khi xe chạy được một đoạn thì trời càng tối hẳn, ban đầu mọi người còn có thể nhìn thấy đèn đường sáng ở hai bên đường, nhưng càng đi xa hơn vào nơi hẻo lánh, mọi thứ trở nên tối đen như mực, còn không thấy cả đèn đường.
Ở hàng bên trái, Từ Giai Mạn ngồi bên cửa sổ phàn nàn: “Này cũng tối quá…”
Sầm Lâm Ngọc thử nắm lấy tay cô, thấy không bị từ chối lập tức an ủi cô: “Đừng sợ, đến lúc đó tôi sẽ bảo vệ em.”
Từ Giai Mạn không có phản ứng gì, không biết là có tin hay không.