[ Phụt, tuy những lời này làm người nghe rất cảm động nhưng sao tôi lại muốn cười đến thế! ]
[ Tưởng tượng tới những gì đã xảy ra ở công viên nước, tai tôi theo phản xạ trở nên điếc đi →v→ ]
[ Hahaha! Chẳng lẽ không ai để ý, Vũ Vũ nhân cơ hội nắm tay Mạn Mạn (đầu chó) ]
Ở hàng bên phải, Nguyễn Ti Anh ngồi bên cửa sổ nhưng không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, mà nghiêng đầu tựa vào vai Triệu An Kha, mặc dù cả hai không nói gì, nhưng nhìn nhau rất thân mật, Triệu An Kha mang lại cảm giác an toàn mười phần.
[Sầm Lâm Vũ và Triệu An Kha thật đối lập, hiển nhiên Triệu An Kha đáng tin cậy hơn rất nhiều! ]
[ Đúng vậy đúng vậy, Kha Kha nhất định phải cố lên! Hãy nhớ bảo vệ tốt Anh Anh!]
[ Hai người họ mang lại cho tôi một cảm giác thực sự thoải mái, khiến người xem muốn cứ như vậy mãi mãi! ]
Phong cách ngồi ở hàng sau khác hẳn với hai nhóm khách mời ngồi dựa vào nhau ở phía trước, rõ ràng cũng là đang ngồi bên cửa sổ, nhưng Kiều Nại lại không có vẻ sợ hãi chút nào, vẫn luôn thích thú nhìn bên ngoài cửa sổ như thể không biết mệt, cũng không biết là đang nhìn cái gì, nhân viên làm việc không nhịn được tò mò hướng ra ngoài nhìn xem, trời đen như mực rất doạ người.
Tiếp theo sau đó, Kiều Nại đột nhiên kéo lấy Hình Sâm đang ngồi bên cạnh, vui vẻ khich động nói: "Nhìn kìa! Có sao băng!"
Hình Sâm theo tiếng kêu nhìn qua chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi sao băng thoáng qua, khi quay đầu lại anh thấy Kiều Nại đang chắp hai tay lại bắt đầu ước nguyện.
Lông mi của cô dài và cong, khuôn mặt trắng nõn tinh tế, đôi môi hồng hào và mượt mà, quyến rũ động lòng người, không có một khuyết điểm nào, khiến người nhìn không khỏi ngẩn ngơ.
Thế nên khi Kiều Nại mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy là Hình Sâm đang ở rất gần, trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Kiều Nại có cảm giác như mình sắp chìm đắm vào trong, đôi mắt của anh còn đen hơn cả màn đen, thậm chí còn sâu thẳm và huyền bí hơn nữa, nhưng cô không hề sợ hãi, ngược lại còn bị cuốn tới mức không thể rời mắt.
Lúc Này không bình luận cũng tuôn trào.
[ ! ! ! ! ! ! ! ! ]
[ Aaaaaa ]
[ Hôn đi! Hôn lên đầu! ]
[ Cặp đôi này thật dễ thương! ]
[ Tôi dường như nhìn thấy tia lửa mang tên tình yêu ]
Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, thấy Kiều Nại ngơ ngác nhìn mình, Hình Sâm cũng dần dần tỉnh táo lại, nói chung lý trí vẫn chiếm ưu thế, anh là người đầu tiên hạ mắt tránh đi ánh nhìn, chậm rãi lùi người lại, ngồi thẳng, như nói chuyện phiếm hạ giọng nói: "Em đã ước cái gì?”
[ Huhuhu, tại sao lại không có cảnh hôn trong xe chứ? Tôi lo đến mức muốn xuyên vào chiếc xe luôn rồi! ]
[ Công bằng mà nói, trên thế giới này không có con chó độc thân nào mà chết vì bị đói! Hai người cái ngươi đều là phạm nhân! ]
[ Nhưng Sâm Sâm thực sự rất đẹp trai, khi nghe anh ấy hỏi, lập tức có cảm giác như anh ấy muốn biến điều ước của Nại Nại thành hiện thực! ]
Bị hỏi về điều ước, Kiều Nại không muốn nói, với lý do cực kỳ hợp lý, cô thần bí nhỏ giọng nói: “Nói ra sẽ không linh nữa, tôi không thể nói được!”
Nào ngờ Hình Sâm lại trả lời: “ Tôi biết em sẽ không nói.”
Kiều Nại tự nhiên lắc đầu không dám tin.
Hình Sâm hơi suy tư: "Có lẽ là hy vọng đóng phim thuận lợi, sức khoẻ ông nội tôi tốt, fan hâm mộ vui vẻ, hy vọng mọi người đều khỏe mạnh."
Kiều Nại khẽ mở to mắt: "!"
Cô thực sự muốn chui vào tâm trí của Hình Sâm để nhìn xem liệu anh có bí mật học kỹ năng đọc suy nghĩ nào đó sau lưng cô không!
Thấy bộ dạng khó tin của Kiều Nại, Hình Thần nhàn nhạt nhếch khóe môi lên: "Em thành thật như vậy, nguyện vọng nhất định sẽ thành hiện thực."
[ Khiếp sợ! Trong điều ước của Nại Nại không có Sâm Sâm, nhưng có tôi, hehehe (fan cười trộm) ]
[ Hình Sâm cũng quá tuyệt vời! Hiện giờ tôi cực kỳ nghi ngờ rằng ngôi sao băng kia chính là do anh ấy biến thành! Tại sao cái gì anh ấy cũng biết! ]
[ Nại Nại: Anh thực sự đã nhìn thấu tôi! Tôi không cần mặt mũi sao ]
[ Sâm Sâm : Ước hiện với ngôi sao băng này chắc chắn ước nguyện của em sẽ thành hiện thực ]
[ Oa oa oa, ngọt ngào quá! Tôi cũng muốn nguyện vọng này sẽ trở thành sự thật! ]