Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 96:




Sau đó, cô ngoan ngoãn đứng yên không động đậy. Đôi mắt cô long lanh tràn đầy niềm khao khát với thức ăn. Nhìn thấy dáng vẻ đứng ngoan ngoãn của Kiều Nại, đáy mắt Hình Sâm hiện lên một nét cười khó nhận ra.

Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho Kiều Nại ngồi lại gần.

Hình Sâm thấp giọng hỏi: “Sao tự dưng khách sáo thế?”

Kiều Nại đi tới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi dậy muộn…”

Trong biệt thự, các khách mời được phân công rõ ràng nên Kiều Nại rất thoải mái ăn bữa sáng. Nhưng đi cắm trại chỉ có hai người họ, một mình Hình Sâm chuẩn bị bữa sáng còn mình thì chẳng làm gì cả, vậy nên ít nhiều gì cũng cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng đối với Hình Sâm thì đây cũng không phải vấn đề to tát. Anh không để tâm, chỉ nói: “Một bữa sáng thôi, cũng không nhiều. Chắc là cũng không ngon lắm đâu, chỉ cần em không chê là được.”

Thái độ bình thản nhẹ nhàng kia thoạt trông như thể anh chỉ tiện tay làm một chút mà thôi, là chuyện nhỏ không tốn sức gì, khiến người ta không cảm thấy chút áp lực nào, vô thức thả lỏng lại.

[Nếu không xem toàn bộ quá trình thì suýt chút nữa tôi cũng tin rồi (đầu chó)]

[+1, hình ảnh anh ấy làm “phẫu thuật” cho trứng ốp la vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt!]

[Đến rồi đến rồi, cái công thức quen thuộc này chính là tín hiệu của một chiêu trò!]

Đối với điều này, Kiều Nại vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình làm sao có thể chê được? Có bữa sáng miễn phí thì còn có lí do gì để chê bai nữa chứ

Biết có thể ăn rồi, Kiều Nại không khỏi háo hức chà xát đôi tay và nói: “Vậy tôi bắt đầu ăn đây!”

Bỏ qua các vấn đề khác thì đây cũng là lần đầu tiên Hình Sâm nấu bữa sáng. Dù đã làm xong rồi nhưng anh cũng không ăn trước, lí do anh chưa hề động đũa cũng là vì chờ Kiều Nại trở về để ăn cùng với cô.

Xét cho cùng thì cũng là người từng phụ giúp đầu bếp Kiều nấu ăn, anh đầu bếp “nghiệp dư” họ Hình cũng không thấp thỏm lo lắng như người mới học. Bữa sáng này tuy không ngon đến mức như cao lương mỹ vị, nhưng hiển nhiên cũng sẽ không quá khó ăn.

Hai người mặt đối mặt, cùng nhau dùng bữa sáng khiến cho Hình Sâm có thể trực tiếp nhìn cô ăn cơm. Kiều Nại trước tiên uống một ngụm sữa nhỏ, sau đó cầm bánh mì cắn một góc. Dường như ăn được mayonnaise ngọt ngào và bánh mì mềm như bông, cô khẽ cong đôi mày, để lộ ý cười vui vẻ.

Chẳng mấy chốc Kiều Nại đã ăn đến trứng ốp la. Lòng trắng trứng mềm mại lại có độ dẻo dai, hình như không ngờ được Hình Sâm còn biết chiên trứng, cô vô thức mở to đôi mắt tròn xoe trông thật đáng yêu.

Cho đến khi cắn vào lớp vỏ xúc xích giòn giòn, Kiều Nại mới ý thức được rằng quả trứng ốp la này không có lòng đỏ.

Cô không nhịn được nhìn về phía bữa sáng của Hình Sâm, vừa lúc nhìn thấy anh cắn lòng đỏ trứng, bên trong rõ ràng là quả trứng có hai lòng. Hình như cảm thấy hơi khô, anh bèn uống một ngụm sữa bò, Kiều Nại chỉ cảm thấy Hình Sâm đúng là “dũng sĩ”.

Đương nhiên Kiều Nại còn không ngốc nghếch đến mức cho rằng trứng ốp la có hình dạng như vậy. Hơn nữa nhìn thế này, giải phẫu rất chuẩn xác, rất có phong cách của mình!

Hiểu rồi, lòng đỏ trứng hẳn là do Hình Sâm lấy đi và thay đổi thành xúc xích. Sau khi nhận ra điều này, trong lòng Kiều Nại như tan chảy.

[Hu hu hu, Nại Nại cảm động rồi!]

[Sâm Sâm làm việc, từ trước đến nay mẹ luôn yên tâm!]

[Tiểu tiết quyết định thành bại, Sâm Sâm cố lên!]

Trên thực tế, không phải ai cũng biết chuyện Kiều Nại không thích ăn lòng đỏ trứng. Cho dù có người biết thì hầu hết cũng đều khuyên cô đừng kén ăn, đừng lãng phí thức ăn, thậm chí có lần còn từng bị người khác ép phải ăn hết. Lúc ấy vừa ăn xong thì Kiều Nại đã nôn hết ra. Từ sau lần đó, không biết là vì bị ám ảnh tâm lí hay là do sức khoẻ, tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng.

Nhưng thời gian qua lâu rồi, Kiều Nại phát hiện ra rằng cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy. Sau khi chị Diêu biết chuyện, chị ấy cũng chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu không thích ăn thì đừng ăn, có đầy đồ ăn, ăn cái khác đi.”

Và khi ông nội Hình tới thăm đoàn làm phim, khi chú ý đến điều này thì ông ấy cũng không tức giận, thậm chí còn cười tủm tỉm hỏi Kiều Nại có ăn canh trứng được không, có phải kiêng cái gì nữa không.

Cũng giống như hiện tại, Hình Sâm trực tiếp đổi lòng đỏ trứng thành xúc xích.

Đôi khi, lặng lẽ làm một điều gì đó rồi được người khác tự nhận ra còn dễ chiếm được lòng người hơn là khoe khoang rầm rộ.

Nhận ra Kiều Nại ngừng ăn, vẻ mặt Hình Sâm cũng vẫn như thường, vô cùng bình thản nhìn qua. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm kia khiến cho người ta không thể giấu giếm bất cứ điều gì, như thể anh biết người khác đang nghĩ gì lúc này vậy.

Chợt thấy đến Hình Sâm đang nhìn về phía mình, Kiều Nại hoàn hồn, ít nhiều cũng mang theo di chứng của bánh quy, lập tức ngoạm một miếng ăn hết xúc xích như là sợ Hình Sâm lại phát ngôn ra điều gì gây sốc.

Cũng may Hình Sâm vẫn giữ gìn đức hạnh ăn không nói tốt đẹp của mình, cũng không bảo gì cả mà chỉ kiên nhẫn chờ Kiều Nại ăn xong mới hỏi cô.

“Có ngon không?”

Kiều Nại gật đầu, bình luận một cách khách quan: “Ngon.” Thậm chí cảm thấy Hình Sâm khá có năng khiếu.

Vẻ mặt nghiêm nghị kia như đang nói: “Anh không làm đầu bếp thì thật là đáng tiếc”, khiến cho bình luận hết sức buồn cười.

[Chủ tịch toàn năng, còn có cái gì anh không biết làm không!]

[Chiếm được dạ dày của một người cũng bằng chiếm được trái tim cô ấy!]

[Hình Sâm: Hay lắm, lại tiến thêm một bước nữa để thành công đạt được mục đích rồi đó!]

  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.